Cơn đau khiến sắc mặt của hai người trở nên vặn vẹo ngay tức khắc.
"Tiện nhân! Đúng là cái đồ không biết tốt xấu! Lão nhị lão tứ mau chóng tới đây, cùng nhau bắt lấy con tiện nhân này, lão tử phải làm cho nàng ta muốn sống không được, muốn chết không xong!" Nam nhân dẫn đầu ngoan độc nói.
Nam nhân đang áp chế Mục Thâm và Mục Uyên nghe vậy, lập tức buông hai người ra, nhanh chóng bước tới tụ họp với đồng bọn.
Thấy cả bốn người đều xúm xít lại đây, Mục Tri Hứa đặt Mục Tri Hạ xuống đất: "Hạ Hạ, bịt mắt lại rồi trốn ở phía sau đi!"
Tuy rằng Mục Tri Hạ vô cùng sợ hãi, nhưng cũng rất biết thời biết thế, chạy hạn hơn nửa năm, nàng sớm đã không còn là một tiểu hài tử đơn thuần, cái gì cũng không biết!
Không sai, lúc này bọn họ đang ở trên đường chạy nạn. Đại Yên năm thứ ba, Vĩnh Định Phủ gặp đại hạn, đất đai ngàn dặm đều trở nên cằn cỗi và rạn nứt, toàn bộ hoa màu chết khô, không thể thu hoạch được bất cứ loại lương thực gì, dân chúng lầm than!
Tiếng kêu than dậy trời dậy đất, xác người bị chết đói ở khắp nơi! Cỏ cây bỗng chốc trở thành lương thực, khổ không thể tả.
Và khi rừng núi chẳng còn màu xanh tươi nữa, lưu dân trở nên cực kỳ đói khát, vì vậy mà vứt bỏ lương tri, dời tầm ngắm đến những đứa nhỏ.
Thậm chí còn xuất hiện tình trạng đổi con cho nhau - để ăn!
Ánh mắt Mục Tri Hứa vô cùng lạnh lẽo, nàng rút dao bổ củi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-mon-truong-ty-man-cap-dai-lao-chay-nan-di-lam-ruong/950133/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.