Chương trước
Chương sau
Mọi người nghe lí do thoái thác của lão hầu gia, đều cảm thấy khả thi. Cái này vừa biểu lộ rõ ràng thái độ Sở gia, cũng là lấy lui làm tiến.

Mấy người còn phân tích, Dương Văn Phương nói mấy lời này, tuyệt đối không phải là Dương Thục phi kêu nàng ta nói. Dương Thục phi tương đối khôn khéo, lại ở lúc Hoàng thượng gặp rủi ro thì theo ngài ấy, cũng từng được lão hầu gia trợ giúp qua, cũng biết lão hầu gia trợ giúp đối với Hoàng thượng.

Nàng ta để Dương Văn Phương đến gần Hòa vương gia, mục đích khẳng định là muốn cho Dương Văn Phương cùng Hòa vương gia chậm rãi thành lập lên tình cảm, thậm chí có thể giao hảo cùng Sở Hàm Yên. Tốt nhất có thể chậm rãi thay thế vị trí của Sở Hàm Yên ở trong nội tâm Hòa vương gia, trước làm trắc phi, lại từ từ mà tính.

Chỉ là Dương Văn Phương tuổi còn nhỏ, dễ nóng nảy liền nói thật ra lời trong lòng. Nàng ta nói những lời kia, cũng khẳng định là rất nhiều quý nữ lén lút nghị luận, hoặc là suy nghĩ của người rất nhiều nhà. Nếu đã dẫn ra cái đề tài này, vừa vặn Sở gia có thể lấy ra làm biện pháp.

Nếu như người hoàng gia thật ghét bỏ Sở Hàm Yên chưa đủ tốt, vậy Sở gia lấy tiểu cô nương có bệnh không tiện nói ra từ hôn, cũng không phải là chuyện tốt. Cửa hôn sự này, cũng thật là Sở gia trèo cao. Sở gia xem là tính tình Hòa vương gia cùng phân tình trước kia, nhưng người khác cũng không nhìn như thế.

Nếu như Hoàng thượng không đồng ý, cũng nhất định phải cho Sở gia một câu trả lời thỏa đáng, khiến người những nhà ngấp nghé Hòa vương gia có chỗ thu liễm. Đặc biệt là Dương Văn Phương, nhất định phải nên vì nàng ta ngôn ngữ mà trả giá thật lớn.

Hơn nữa, sở dĩ đứa bé Sở Hàm Yên này, lại bởi vì bị Vinh Chiêu chỉnh ngốc, đều là kết quả ẩn nhẫn của lão hầu gia nâng đỡ Cửu hoàng tử thượng vị.

Cho nên, vô luận Hoàng thượng hay là thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, không có gì bất ngờ xảy ra, cũng sẽ nghiêm trị Dương Văn Phương. Thậm chí, còn sẽ liên lụy Dương Thục phi cùng Dương gia.

Về sau, Sở Lệnh Tuyên và Tam lão gia còn muốn nắm lấy cơ hội, hung hăng đả kích Dương gia. Đây không phải là vấn đề đơn thuần hai đứa bé đánh nhau hoặc là gây gổ, mà là lão Dương gia cùng Dương Thục phi muốn cạy góc tường Sở gia, đoạt con rể Sở gia.

Lão hầu gia trước khi đi, còn nói với Trần A Phúc: "Không cần trói buộc Tiểu Ngọc Nhi quá nhiều, ta chính là thích nó thông tuệ, cường thế, thậm chí bá đạo. Nữ nhi Sở gia chúng ta, là phải như thế. Yên Nhi, làm cho người ta rất đau lòng ... con làm người mẹ làm được rất tốt, Tuyên Nhi cưới con, là chuyện may mắn của Sở gia."

Nói xong, ông thở dài một hơi thật sâu, đi ra ngoài.

Trước đó, Sở Lệnh Tuyên vẫn luôn nói lão hầu gia không rất ưa thích cháu gái Sở Hàm Yên. Nhìn ông bình thường biểu hiện, Trần A Phúc cũng cho rằng như thế. Bây giờ nhìn lại, không phải là lão hầu gia không thích, mà là trong lòng có thẹn, không biết nên đối mặt tiểu cô nương như thế nào.

Chờ mọi người đi rồi, mấy hài tử mới lại vào chính phòng. Trần A Phúc kéo tiểu cô nương vào trong lòng, khen ngợi hai tiểu ca gặp chuyện có thể cùng chung mối thù với tỷ tỷ, hy vọng bọn họ tiếp tục phát triển như vậy.

Tiểu Ngọc Nhi cũng vung hai cánh tay nho nhỏ, nói: "Tỷ tỷ xấu xa bắt nạt tỷ tỷ, Tiểu Ngọc Nhi cũng muốn đánh, đánh nàng ta!"

Trần A Phúc gật đầu nói: "Ừ, phải nên như thế."

Sở Hàm Yên ngẩng đầu mềm mại nói: "Mẫu thân, Dương tỷ tỷ nói con không thông minh, về sau Hòa vương gia sẽ không thích cùng một chỗ với con, sẽ thích cô nương thông minh khác..."

Sở Hàm Yên tuổi quá nhỏ, lại đơn thuần, đối với tình yêu, yêu thích, tim yêu những chuyện này căn bản không hiểu. Nàng sở dĩ có thể cao hứng đính hôn cùng Hòa vương gia, cũng là bởi vì nàng biết rõ người đính hôn về sau sẽ sinh sống cùng một chỗ. Nàng đã tin tưởng Đại Bảo, cũng thích Đại Bảo quá khứ, thích cùng nhau sinh sống với cậu.
Chỉ là, hài tử này xác thực quá thiện lương, Dương Văn Phương kia hư hỏng như vậy, vẫn còn phải gọi nàng ta là "Dương tỷ tỷ".

Trần A Phúc hỏi: "Lời nàng ta nói con tin tưởng không?"

Sở Hàm Yên lắc lắc đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Con không tin. Thời điểm Hòa vương gia là Đại Bảo, đối với con và mẫu thân tốt như vậy. Chuyện đã qua, con còn nhớ rõ rất nhiều."

Trần A Phúc xoa bóp khuôn mặt nàng, cười nói: "Đúng vậy, tất nhiên không tin, làm sao còn khóc đây? Dương Văn Phương là ghen tị con xinh đẹp hơn nàng ta, Hòa vương gia coi trọng con hơn nàng ta, cho nên mới cố ý nói như vậy, mục đích đúng là muốn làm con tức khóc. Nàng ta để cho con tức giận, ngày mai ông nội cùng phụ thân con liền sẽ tiến cung cáo ngự trạng, thỉnh Hoàng thượng và hoàng hậu thu thập nàng ta. Đứa bé ngoan, không phải sợ, khuê nữ Sở gia chúng ta không là người khác có thể tùy ý bắt nạt. Về sau không cần lại để ý Dương Văn Phương nha đầu xấu xa kia, một khi gặp phải tiểu cô nương nói chuyện không dễ nghe, con đừng khóc, trực tiếp nói cùng người đó: 'Ta chán ghét ngươi, thỉnh ngươi tránh ra', hoặc là con trực tiếp tránh ra, về nhà để cho chúng ta trút giận thay con..."

Dạy nàng đánh nhau, gây gổ giáo thì sẽ không, chỉ có thể dạy dạng này.

Tiểu cô nương nghe mấy lời này, lại hé miệng cười rộ lên. Nói: "Dạ, đúng nha. Hòa Vương ca ca cũng nói với con, gặp phải cô nương xấu nói chuyện không dễ nghe, đừng khóc, nói cho huynh ấy biết, huynh ấy cũng sẽ trút giận thay con. Huynh ấy còn nói, huynh ấy dạy dỗ Dương tỷ tỷ."

Một bên Sở Lệnh Tuyên nói: "Khuê nữ nhìn một chút, coni có nhiều chỗ dựa như vậy, còn sợ ai? Ai cũng không cần sợ."

Sở Hàm Yên gật gật đầu, nói: "Dạ, con không sợ nữa."

Ngày hôm sau giờ Tị, lão hầu gia đúng giờ đi đến cửa cung, Sở Lệnh Tuyên đang ở nơi đó chờ ông, hai người cùng nhau tiến cung.

Cùng lúc đó, một gã thái giám ra hoàng cung, ra roi thúc ngựa đi Vĩnh An Hầu phủ. Hắn là nội thị Từ Ninh Cung, truyền khẩu dụ thái hậu, thỉnh Trần A Phúc cùng Sở Hàm Yên tiến cung.

Trần A Phúc nghe vàng, vội vàng chuẩn bị kỹ, lại ăn mặc đẹp cho tiểu cô nương, hai người cùng nhau ngồi xe đi Từ Ninh Cung. Trong lòng nàng hồ nghi, thời điểm này hai cha con bọn họ mới tiến cung không bao lâu, như thế nào thái hậu sẽ tuyên mình đây?

Hơn nữa, từ tiên đế sau khi băng hà, thái hậu nương nương mỗi ngày thời điểm này đều tiến tiểu phật đường niệm phật. Nghe Hòa vương gia nói, mặc kệ chuyện gì, cũng không thể đánh loạn nhật trình này của thái hậu.

Đi đến Từ Ninh Cung, chứng kiến thái hậu nương nương ngồi ở ghế trên, Hoàng hậu nương nương, Hòa vương gia đã ở đó, ngay cả Dương Thục phi cùng vài vị phi tử đều ở đây.
Chỉ là, sắc mặt Hòa vương gia không tốt, thần sắc Dương Thục phi bối rối.

Trần A Phúc và Sở Hàm Yên hành lễ, thái hậu ban thưởng ngồi cho Trần A Phúc, lại vẫy tay kêu tiểu cô nương đi qua, kéo tay tiểu cô nương cười nói: "Thật sự là một cô nương tốt, xinh đẹp, ôn nhu, hiền lành, ai gia rất là thích."

Hoàng hậu cũng cười cổ vũ nói: "Đúng vậy, cô nương tốt như thế, không chỉ thái hậu thích, thần tức cũng rất thích đây."

Thái hậu rồi cười nói với Trần A Phúc: "Sở phu nhân, ai gia vẫn luôn nhớ kỹ công ơn nuôi dưỡng của cô với tiểu thập nhất, cũng vẫn luôn nhớ kỹ Sở gia tốt. Từ sau khi tiểu thập nhất về đến, ai gia vẫn muốn yêu thương nó nhiều hơn, chỉ là ai gia đã khám phá rất nhiều tục sự, lại bận về việc.. lễ phật, cái tâm nguyện này vẫn chưa thể đạt thành. Đặc biệt là sau khi tiểu thập nhất chuyển ra hoàng cung, ai gia yêu mến đối với nó lại càng thiếu ..."

Hòa vương gia vành mắt đều có chút hồng, nói: "Mẫu hậu vẫn luôn yêu thương nhi thần."

Thái hậu cười cười với Hòa vương gia, rồi nói với Trần A Phúc: "Tiểu thập nhất còn nhỏ, lại một mình một người ở tòa nhà lớn như vậy, ai gia hy vọng nó có thể được mẫu thân yêu thương thật nhiều. Ai gia kính nhờ Sở phu nhân, cô cùng người nhà của cô, trước kia đối với nó như thế nào, về sau vẫn là đối với nó như thế đó..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.