Chương trước
Chương sau
Trần A Phúc ôm Tiểu Ngọc Nhi dậy, vỗ nhè nhẹ đánh mông nhỏ của bé một cái. Tiểu Ngọc Nhi cười khanh khách vài tiếng, ôm Trần A Phúc hôn mấy cái, dán mặt nàng đầy nước miếng.

Tam phu nhân ở một bên cười nói: "Cùng so với Yên Nhi, ta càng ưa thích tính tình Tiểu Ngọc Nhi. Loại người như nhà chúng ta, hài tử thì phải lợi hại một chútt. Chỉ cần làm việc đúng mực gây khó dễ được chuẩn, người khác tìm không ra khuyết điểm, cũng không dám tùy ý bắt nạt. Yên Nhi quá nhu nhược, cho dù về sau gả đi nhà chồng, người nhà mẹ đẻ cũng không bớt được tâm..." Lại thở dài, nhẹ nói: "Đều là Vinh Chiêu hại người."

Lời nói này Trần A Phúc cũng đồng ý. Tiểu Ngọc Nhi nhỏ như thế, rất nhiều chuyện nàng đều không lo lắng. Mà Sở Hàm Yên, nàng từ nhỏ lo lắng đến bây giờ, về sau còn phải tiếp tục lo lắng. Cho dù gả cho tiểu thập nhất yên tâm nhất, nàng vẫn sợ phức tạp.

Trần A Phúc cười nói: "Tam thẩm, con muốn tìm cho Tiểu Ngọc Nhi một giáo dưỡng ma ma khá chút. Làm việc khéo léo có chừng mực, cũng muốn dạy bảo từ nhỏ."

Tam phu nhân nói: "Dễ thôi. Sau khi Thái hoàng thái hậu băng hà, cung nhân hầu hạ lão nhân gia bà thả ra đến một nhóm." Suy nghĩ một chút còn nói: "Ta nhớ được, Đinh ma ma cùng Tô ma ma cũng không tệ, lanh lợi, chững chạc, trước đó đặc biệt được thái hoàng thái hậu thích, tuổi cũng không tính quá lớn. Ta kêu người đi hỏi thăm một chút."

Trần A Phúc cười nói cảm ơn.

Lúc này, trong sân truyền tới tiếng bọn nhỏ ồn áo, là mấy hài tử đi Hòa vương phủ chơi trở về.

Hai tiểu ca xông tới trước hết, sau đó là Sở Lệnh Trí cùng Sở Hàm Yên.

Hai tiểu ca chạy đến trước mặt Trần A Phúc tranh nhau nói: "Mẫu thân, mẫu thân, tỷ tỷ khóc rồi."

"Dạ, tỷ tỷ khóc đến thật đau lòng, Hòa vương ca ca bồi lễ, còn đuổi tỷ tỷ xấu xa đi."

Trần A Phúc giật mình, nhìn lại Sở Hàm Yên. Tiểu cô nương con mắt hồng hồng, đã đi tới bên cạnh Trần A Phúc, trong mắt lại vọt lên một tầng hơi nước.

"Như thế nào rồi?" Sở Lệnh Tuyên cũng từ một bàn khác đi qua.

Những người khác ngẩng đầu nhìn Sở Hàm Yên.

Trần A Phúc giao Tiểu Ngọc Nhi cho tam phu nhân bên cạnh, kéo Sở Hàm Yên nhìn từ trên xuống dưới, thấy không có bị thương, thì để xuống một nửa tâm. Lại kéo nàng vào trong lòng, hỏi: "Yên Nhi, là ai khi dễ con sao?"

Tiểu cô nương hít hít cánh mũi, nước mắt chảy ra, nhẹ nói: "Con, con, Dương tỷ tỷ, nàng ấy, nàng ấy..."

Thấy nàng dạng này, Trần A Phúc vừa đau lòng lại sốt ruột. Nhiều năm như thế, gần như ngày ngày đều phải dạy nàng không thể quá mềm yếu yếu đuối, không thể để cho người bắt nạt, phải học được phản kích, nhưng mà hiệu quả quá nhỏ. Cái này cũng không có biện pháp, bệnh tiểu cô nương mặc dù bình phục, thậm chí đạt tới hiệu quả tốt nhất, nhưng khi còn bé bị thương lại nhất định tính cách cùng chỉ số thông minh này.

Sở Lệnh Trí nói: "Đều là Dương Văn Phương ghen tị, nói lời không biết xấu hổ, chọc Yên Nhi tức giận. Đệ cùng Vũ Ca Nhi, Minh Ca Nhi mắng nàng ta, Hòa vương gia còn tức giận đuổi nàng ta đi."

Hoàng ma ma đi lên trước nói: "Đại nãi nãi, là thế này ..." Bà nhìn mấy hài tử một chút, không tốt nói tiếp.

Trần A Phúc lau sạch sẽ nước mắt cho Sở Hàm Yên, nói: "Đứa bé ngoan, đi trong sương phòng chơi đi. Nhớ kỹ, Sở gia chúng ta không phải ai cũng có thể bắt nạt, con không cần sợ bất luận kẻ nào. Ai bắt nạt con, con liền bắt nạt trở về cho nương. Con không bắt nạt lại, cha mẹ làm chổ dựa cho con."

Đối với tiểu cô nương nhát gan lại nhu nhược, lời nàng nói nhất định phải nói được phóng khoáng.

Chờ bọn nhỏ cùng đầy tớ không ở, Hoàng ma ma mới nói chuyện đã xảy ra.

Hôm nay, muội muội Dương Văn Phương của Dương Thục phi cũng tới, nàng ta là được Vinh Tĩnh trưởng công chúa mang đến.

Vinh Tĩnh chứng kiến ánh mắt không đồng ý của Hòa vương gia, khó xử nói: "Muội cũng không có cách nào. Ngày hôm qua Dương Văn Phương là nghỉ ngơi ở chỗ Thục phi nương nương, sớm tinh mơ hôm nay nàng liền đến trong cung của muội, nói Thục phi kêu muội lĩnh nàng ta đến trong phủ hoàng huynh chơi. Còn nói, đều là thân thích, chính là phải chung đụng nhiều."

Hòa vương gia nghe lời nói này cũng không có cách nào.

Ban đầu Dương Văn Phương cũng không gây sự, mặc dù lời nói có chút bén nhọn, lại thích khoe khoang, nhưng những hài tử khác đều không hề phản ứng nàng ta. Về sau chứng kiến Hòa vương gia đối với Sở Hàm Yên tương đối chiếu cố nhiều, đối với nàng ta lại đặc biệt lạnh nhạt, Dương Văn Phương liền không cao hứng nổi nữa. Ngụy ma ma cùng Thu cô cô (Thu Nguyệt) bên cạnh Hòa vương gia đều lợi hại, Hoàng ma ma cũng thời khắc cẩn thận, hóa giải cùng ngăn lại một chút lời nói bất thiện của Dương Văn Phương đối với Sở Hàm Yên.

Chuyện xảy ra lúc ăn cơm tối.

Bọn họ là phân bàn. Mấy nam hài tử Hòa vương gia, Sở Lệnh Trí, Lý Hiên, hai tiểu ca một bàn, mà mấy nữ hài Vinh Tĩnh, Sở Hàm Yên, Dương Văn Phương một bàn.

Lúc này, Ngụy ma ma cùng Thu cô cô hầu hạ ở một bàn của Hòa vương gia, Hoàng ma ma vẫn đứng hầu hạ ở sau lưng Sở Hàm Yên.

Bàn bên bé trai nói cười đùa gì đó, giống như là Lý Hiên nói hâm mộ Hòa vương gia gì đó, cậu chàng nói rằng cũng muốn sớm đi đính hôn cưới vợ, chọc cho mọi người vui vẻ, đều hấp dẫn sự chú ý mọi người.

Dương Văn Phương liền tiến đến bên cạnh Sở Hàm Yên nhỏ giọng nói: "Sở muội muội, ta nghe nói rất nhiều quý nữ trong lòng đều ngưỡng mộ Hòa vương gia, nói hắn tuấn tú, có tài, lại được lòng Hoàng thượng cùng thái hậu nương nương. Mọi người đều nói ngươi không thông minh, còn bị qua si bệnh, nhà ông bà ngoại lại là nghịch vương, không xứng với Hòa vương gia. Bây giờ Hòa vương gia tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, mới cảm giác được ngươi tốt. Chờ hắn lớn lên cũng sẽ không vừa ý ngươi, người nam nhân nào thích không phải là cô nương thông minh..."

Hoàng ma ma trước cũng bị tiếng cười bàn bên kia hấp dẫn, khi nghe đến vài câu khúc sau liền dọa đến hồn phi phách tán, nói: "Ai da, Dương cô nương, cô nương gia sao có thể nói lời nói loại xấu hổ muốn chết này?"

Dương Văn Phương mạnh miệng nói: "Cái này lại không phải là ta nói, là các nàng nói, thật nhiều người đều nói như thế, ta chỉ là nhắc nhở Sở muội muội, là hảo tâm."

Sở Hàm Yên đã giận đến khóc thành tiếng.

Sở Lệnh Trí cùng hai tiểu ca biết Sở Hàm Yên bị mắng, đều đi qua trách cứ Dương Văn Phương, Sở Lệnh Trí nói nàng "Không biết liêm sỉ", Minh Ca Nhi mắng nàng ta "ngân hư hỏng", Vũ Ca Nhi trực tiếp đi lên đá người, người thì không đá được, bị Dương Văn Phương đẩy đến ngã ngồi dưới đất.

Hòa vương gia giận dữ, trực tiếp hạ lệnh trục khách, Dương Văn Phương mới khóc đi.

Nghe xong lời này, người trong phòng đều giận không thôi.

Sở Lệnh Tuyên cắn răng nói: "Dương gia ỷ vào có được một Thục phi, càng ngày càng cuồng vọng. Dương Thục phi kia lại càng không biết liêm sỉ, không chỉ hiển nhiên khuyến khích tiểu cô nương Dương gia đánh chủ ý Hòa vương gia, lại còn dám nói loại lời nói này. Dương gia sao, chúng ta không sợ. Về sau ta tất nhiên muốn tìm cơ hội, phải sửa trị bọn họ một trận."

Sở Hầu gia trầm mặt nói: "Ngày mai ta liền muốn đi tìm Thánh thượng, cháu nội này của ta có bệnh không tiện nói ra, không xứng với Hòa vương gia, hôn sự bọn họ liền coi như xong. Đều tại ta người làm ông nội này không có bản lĩnh, trước đây mới khiến Yên Nhi bị bắt nạt bội phần thương tổn, lớn lên còn cũng bị người chửi rủa như thế..." Nói còn chưa dứt lời, ông liền nghẹn ngào, vội vàng tay nắm thành quyền chặn lên miệng. Dừng một chút, lại nói: "La thị, còn có Yên Nhi, là hai người cuộc đời này ta có lỗi nhất. Một người bây giờ còn đang nương tựa cửa chùa nhà Phật, một người tuy rằng tuổi nho nhỏ, nhưng tất cả người thân đều đang lo âu cho tương lai của nó..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.