Ngày hôm sau mùng bảy tháng chạp, cũng là sinh nhật Tiểu Ngọc Nhi tròn tuổi. Hiện thời Hoàng thượng bệnh nặng, Sở gia không dám xử lý lớn, chỉ thỉnh mấy nhà quan hệ thông gia, chính là Tạ gia, Giang gia, Dương gia, còn có Thụy Vương Phi quan hệ đặc biệt gần. Hôm nay nam nhân thượng nha môn, đến đều là nữ quyến hài tử, người cũng không nhiều, liền chiêu đãi khách nhân ở trong Trúc Hiên. Sáng sớm, Trần A Phúc liền chưng diện lên cho Tiểu Ngọc Nhi. Cô gái nhỏ mặc áo nhỏ gấm vóc thân đối đỏ thẫm đan kim cùng váy dài, khuy cài lớn song yến màu vàng kim, đỉnh đầu chải lấy hai cái nếp nhỏ, xinh đẹp giống như đứa nhỏ trong tranh tết. Mới vừa trang hoàng cho cô gái nhỏ xong, Sở Hàm Yên liền mình tự đeo lên một cái vòng tay chuồn chuồn màu đỏ tự tay bện cho Tiểu Ngọc Nhi, đây là lễ vật sinh nhật nàng tặng cho Tiểu Ngọc Nhi. Nàng nói: "Chờ đại tỷ học được thêu hoa, lại thêu khăn tay càng xinh đẹp hơn cho muội muội." Ngón tay tiểu cô nương không tính là linh hoạt, hiện tại còn chưa có bắt đầu học thêu thùa, Trần A Phúc chuẩn bị để cho nàng sau mười tuổi lại học. Hai tiểu ca cũng đưa lễ vật, là kiện thỏ ngọc tiểu bạch giống nhau như đúc. Nói đến sự kiện này, tất cả mọi người chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Ngày hôm qua, mụ mụ bọn họ nhắc nhở bọn họ nói, muội muội sắp qua sinh nhật, nên đưa tặng lễ vật gì đó cho muội muội. Hai tiểu ca đều có vốn riêng, liền từng người đi tìm đồ trong hộp, kết quả lại tìm ra thỏ ngọc giống nhau. Cô gái nhỏ vô cùng thích vòng tay cùng tiểu bạch thỏ, cười đến mặt mày cong cong nói cảm ơn: "Tạ, tạ, tạ." Tiếp theo, Sở Hầu gia, lão hầu gia, Nhị lão gia cũng trước sau phái người đưa lễ vật tới. Nhị lão gia mặc dù có chút cặn bã, nhưng vẫn tương đối hiểu được xử sự nhân tình. Biết rõ Trần A Phúc sẽ không thỉnh Lý thị, Lý thị cũng sẽ không tặng quà, lại biết một phòng này của mình không rời bỏ Hầu phủ quan tâm, ông liền phái người đưa tới. Lễ vật không liên quan tới giá cả thế nào, ông ấy có lòng này thì tốt rồi. Ngày hôm qua, hai thứ nữ Sở Lâm cùng Sở Bích thời điểm mượn cớ đi Minh Hòa Viện tìm tam phu nhân, lặng lẽ cầm hai bộ áo nhỏ các nàng tự tay làm cho Tiểu Ngọc Nhi, thỉnh tam phu nhân chuyển giao. Các nàng sợ Lý thị nên không dám tới, Trần A Phúc cũng nhận tình các nàng. Sau đó, Sở tam phu nhân cùng Thẩm thị đến, các nàng không chỉ đưa lễ vật, còn sẽ lưu lại bên này tiếp khách. Thẩm thị mặc dù là con dâu ruột của Lý thị, nhưng Sở Lệnh Kỳ kêu Thẩm thị đến, Lý thị cũng không lăn lộn. Giang gia đến là Giang đại nãi nãi cùng với trưởng nữ Giang Tích Thu, Giang đại phu nhân sáng sớm liền đi Hà gia thăm Trần Vũ Huy. Nếu như hôm nay Giang đại nhân cáo trạng thuận lợi, Giang đại phu nhân sẽ trực tiếp đón Trần Vũ Huy đi tòa nhà của Trần Thế Anh ở kinh thành tĩnh dưỡng.
Thụy Vương Phi vừa đến liền cười nói: "Hiên nhi biết rõ hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ngọc Nhi, nháo chết nháo sống không đi học, muốn tới tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Ngọc Nhi. Vẫn là phụ vương nó đá nó hai cước, nó mới khóc tiến cung." Nói xong, nàng lấy ra một cái vật trang trí mã não tiểu hươu dài mười cm, lại nói: "Đây là lúc nó sinh ra, thái hậu nương nương ban thưởng. Nó bình thường coi như bảo bối, hôm nay lại nhất định kêu ta tặng nó cho tiểu thọ tinh." Tượng tiểu hươu này tinh xảo dịch thấu, trơn bóng mịn nhẵn, vừa nhìn liền biết là vật phi phàm. Trần A Phúc vội vàng cự tuyệt nói: "Đồ vật quý gái như thế, lại là thái hậu nương nương ban thưởng, vẫn là để Hiên nhi giữ lại thêm phúc thêm thọ cho hắn đi, Tiểu Ngọc Nhi nhà ta nhận không nổi." Thụy Vương Phi nhét tiểu hươu vào trong tay Trần A Phúc, cười nói: "Như thế nào nhận không nổi? Không có cô, nó sẽ không có ngày tốt lành hiện thời." Tiếp theo, Sở Hoa mang một đôi trai gái, Trần A Mãn mang Dương Thiến lại tới rồi. Đều là thân thích, lại đều quen thuộc, trong Trúc Hiên một mảnh hoan ca cười nói. Đầu giờ Thìn, tiểu thập nhất lại phái La ma ma đưa tới lễ sinh nhật cho Tiểu Ngọc Nhi, là một bộ đồ trang sức nhỏ khảm đá mắt mèo nội vụ phủ chế, cùng một hộp đào mừng thọ. Mới vừa ăn xong bữa cơm trưa, Trần A Phúc liền nhận được Giang đại phu nhân sai người đưa lời nhắn. Thái tử điện hạ nghe nói nữ nhi Trần đại nhân chịu tội ở Hà gia, giận dữ, trách cứ Hà Lâm Sinh không xứng làm người, trực tiếp ban thưởng hai người hòa ly. Giang đại phu nhân đã mang Trần Vũ Huy đi Trần trạch, đồ cưới sẽ kéo về sau một bước. Trần A Phúc thầm hừ, Trần Vũ Huy kia thất đức, lại tốt số có người phụ thân như Trần Thế Anh. Chẳng qua, nàng ta mặc dù thoát ly bể khổ, nhưng cuộc sống nửa đời sau của nàng ta tuyệt đối không phải là tốt đẹp như trước kia như nàng ta nghĩ, đây cũng là trời cao trừng phạt đối với nàng ta đi. Còn may chuyện này là thái tử trực tiếp ban thưởng hợp cách, chính thức nói rõ tất cả là nhà trai sai lầm, cho nên sẽ không ảnh hưởng hôn sự Trần Vũ Tình. Trần A Phúc lại giải thích cùng Sở Hoa nguyên do Trần Vũ Huy hợp cách, đương nhiên không dám nói ra chuyện Trần Vũ Huy đánh nha đầu, mà là nói Hà Lâm Sinh chạy tới chà đạp nha đầu, cho nên nha đầu thắt cổ tự sát. Nàng nói dối cái này thật không có một chút cảm thấy có lỗi với Hà Lâm Sinh, hắn vốn là đáng chết. Mà là cảm thấy có chút xin lỗi Hoàng Quất đã chết, nha đầu kia vô tội lại đáng thương. Nhưng vì danh tiếng tỷ muội Trần gia, nàng chỉ phải nói dối cái này. Nghĩ tới chờ Trần gia chuyển đến kinh thành, cấp cho nhà Hoàng Quất một chút bạc trợ cấp, vừa vì chuộc tội cho Trần Vũ Huy, cũng để cho mình an tâm. Nghe được những hành vi kia của Hà Lâm Sinh, tất cả nữ nhân đều mắng hắn " không bằng súc sinh ", còn nói Trần Vũ Huy "đáng thương".
Sở Hoa lặng lẽ nói cùng Trần A Phúc: "Trưởng bối nhà chồng của muội đã thương lượng qua rồi, chờ cuối năm Trần gia đến kinh thành qua lễ mừng năm mới, liền thỉnh bà mối đi Trần gia làm mai." Buổi chiều, vừa đưa tiễn những khách nhân đi, liền nhận được lễ vật sinh nhật Sở Lệnh Kỳ phái người đưa tới, trong đó còn kể cả đám người Bụi, Trần Danh, Vương Thành, Trần Thực đưa. Trước cơm tối, thế nhưng nhận được lễ vật cùng thư Sở Lệnh Tuyên phái người tặng. Hắn không chỉ đưa cho Tiểu Ngọc Nhi một vật trang trí pho tượng ngọc thạch đại quang, còn đơn độc viết cho nàng một phong thư, trong thư kể ra nỗi nhớ thương của hắn đối với nữ nhi. Trần A Phúc hàm nước mắt đọc một lần cho Tiểu Ngọc Nhi, cũng nói cho con bé biết, đây là lời của phụ thân nói với bé. Tiểu Ngọc Nhi đối với phụ thân không có một chút ấn tượng, mặc dù mẫu thân và tỷ tỷ thường xuyên dạy mình nói xưng hô này, nhưng bé cũng không biết phụ thân là cái gì. Bé mở to con mắt mờ mịt kêu vài tiếng: "Cha -- cha, cha -- cha, cha -- cha?" Từ trong thư Tam lão gia cùng Sở Lệnh Tuyên xem ra, hiện đang thắng lợi đã nghiêng một bên, ngay cả tất cả man tộc tỉnh Nam Trung đều đứng ở một phương triều đình. Không có gì bất ngờ xảy ra, đầu năm sau chiến tranh có thể kết thúc rồi. Biết rõ tin tức tốt này, tam phu nhân và Trần A Phúc lại kích động không thôi. Lão hầu gia cùng Sở Hầu gia cũng cao hứng, đều đến Trúc Hiên uống rượu. Tin tức tốt này khiến người Sở gia hưng phấn thật nhiều ngày. Ngày hôm sau, Trần A Phúc mang một chút thuốc bổ đi Trần trạch thăm Trần Vũ Huy. Nàng ta nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt, con mắt vô thần, người gầy đến không còn hình dạng, hiện ra mặt càng dài. Nàng ta nhìn thấy Trần A Phúc vào, nước mắt liền chảy ra. Nói: "Ngươi cao hứng không? Nếu như ngươi không cướp đi hết thảy của ta, ta cũng sẽ không gả cho người cặn bã kia, sẽ không rơi xuống hoàn cảnh này..." Trần A Phúc trên cao nhìn xuống nàng ta, nói: "Ta không có có cái gì có thể cao hứng , bởi vì vô luận ngươi tốt hay không tốt, đều không ảnh hưởng được tâm tình của ta. Ta tới thăm ngươi, là vì cha thỉnh cầu, còn có để người ngoài nhìn đến chúng ta tỷ muội tình thâm, suy tính tương lai cho muội muội." Lại lắc đầu thở dài nói: "Ta đoạt ngươi hết thảy? Thật sự là trò cười..." Nàng sợ chọc Trần Vũ Huy xảy ra chuyện xấu, nuốt vào lời muốn nói. Nàng không thèm để ý Trần Vũ Huy nữa, chỉ dặn dò bà tử cùng nha đầu hầu hạ Trần Vũ Huy vài câu, liền đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]