Trần A Phúc nghe qua, liền vội vàng mang vài người bà tử cùng nha đầu vội vã ngồi xe đi Hà gia, lại để cho người đi thỉnh đại phu y kỹ cao siêu cùng y bà trong kinh thành đi Hà gia. Đồng thời, nàng lại phái người đi thông báo Giang phủ. Trần A Phúc mặc dù đáp ứng Trần Thế Anh sẽ chú ý thăm nom Trần Vũ Huy, nhưng cũng không phải là nói nàng sẽ tha thứ cho nha đầu hư hỏng kia. Dù sao ba năm trước đây Trần Vũ Huy cùng Triệu lão thái bà từng để cho người đi cưỡng gian rồi giết chết mình, cái thù này Trần A Phúc cả đời cũng sẽ không quên. Nếu như Trần Vũ Huy không ở Hà gia được, Trần A Phúc cũng sẽ không mang nàng ta ra ngoài, chỉ có để cho Giang gia làm thành nhà ông bà ngoại nghĩ biện pháp. Không phải là Trần A Phúc so đo, những sai nhỏ thù nhỏ kia vào lúc nào đó nàng cũng sẽ bỏ xuống, nhưng lúc trước Trần Vũ Huy làm sự kiện kia tính chất quá ác liệt. Nếu như nàng không phải là có Kim Yến Tử cùng không gian, thật sự bị họn họ thực hiện được tính kế, này cuộc đời của mình đã sớm phá hủy. Hơn nữa, chuyện làm được một bước này, Hà Lâm Sinh đáng giận, Trần Vũ Huy cũng không vô tội. Hà Lâm Sinh bởi vì Trần gia cùng Sở gia không muốn xuất thủ cứu Hà gia mà không phải là không hài lòng Trần Vũ Huy bình thường. Lúc trước hắn làm cho nàng ta mang thai, chính là muốn cho Trần Sở hai nhà nể tình hài tử cứu luôn bọn họ. Có lẽ vì kích động Trần Vũ Huy, cũng có lẽ cảm giác ngày tốt lành của sắp chấm dứt, Trần Thế Anh đi rồi, Hà Lâm Sinh càng thêm điên cuồng cùng không có cố kỵ. Không chỉ thường xuyên dùng lời nói khó nghe mắng Trần Vũ Huy, còn thường xuyên mang tiểu thiếp cùng nha đầu thông phòng của hắn tới sân nhỏ Trần Vũ Huy phóng đãng. Trần Vũ Huy vững vàng nhớ kỹ lời Trần Thế Anh nói, kiên quyết không thể để cho bụng nàng ta có chuyện. Nếu như lúc này nàng ta sẩy thai, sẽ rất nguy hiểm. Cho nên, mặc kệ Hà Lâm Sinh giày vò như thế nào, nàng ta đều chịu đựng. Tối ngày hôm qua, Hà Lâm Sinh lại đi sân nhỏ Trần Vũ Huy ngủ nha đầu Hoàng Quất của nàng ta. Trần Vũ Huy không dám động Hà Lâm Sinh, cố nén một đêm. Sáng sớm hôm nay Hà Lâm Sinh vừa đi, nàng ta đều phát tức giận ở trên người Hoàng Quất, bản thân nàng ta đánh Hoàng Quất không tính, còn để nha đầu khác đánh. Hoàng Quất vốn là hận Hà Lâm Sinh chà đạp mình, lại bị người đánh chửi, liền lại luẩn quẩn trong lòng, nháo thắt cổ tự sát. Động tĩnh huyên náo hơi lớn, Hà Lâm Sinh biết rõ, lại quay ngược trở về hung hăng đánh Trần Vũ Huy hai bạt tai, đánh Trần Vũ Huy ngã trên mặt đất, còn bụng chạm đất, kết quả nàng ta liền sẩy thai, còn không ngừng chảy máu. Áp Lê bị dọa hỏng, sợ Hà gia không thể toàn lực thực thi cứu, chỉ đành chạy tới thỉnh cầu Trần A Phúc. Trần A Phúc cực kỳ khinh bỉ Trần Vũ Huy, thật sự là chó không thay đổi được ăn cứt, vì hài tử trong bụng nàng ta, lúc này cũng không nên làm chuyện xấu chứ. Nàng ta không dám chọc Hà Lâm Sinh thực thi hại người có thể lý giải, nhưng vì cái gì còn muốn đi gia hại Hoàng Quất là người bị hại đây? Đi đến sân nhỏ Trần Vũ Huy trụ, Trần Vũ Huy còn chưa thoát hiểm, Hà phu nhân đứng ngồi không yên đứng ở trong sảnh phòng. Bà ta nhìn Trần A Phúc đến, vội vàng tiến lên đón nói: "Sở Thiếu phu nhân, thực xin lỗi nha, chao ôi, hai đứa oan gia này, không đứa nào bớt lo." Trần A Phúc để đại phu cùng y bà tiến vào phòng ngủ, nàng thì ngồi ở trong sảnh phòng chờ tin tức, cũng không để ý Hà phu nhân nói mãi. Không lâu sau, từ hậu viện lại truyền đến một trận tiếng huyên náo, thì ra là Hoàng Quất thắt cổ tự sát ở trong phòng của mình. Trần A Phúc giật mình, hỏi: "Còn sống sao?"
Một người bà tử rơi lệ nói: "Chết rồi, thân thể đều lạnh ngắt rồi." Vài nha đầu cùng bà tử từ Trần gia đến đây đều khóc lên. Mặc dù không có một chút ấn tượng đối với nha đầu kia, Trần A Phúc cũng vì nàng mà khổ sở. Trần Vũ Huy vô luận có sống được nữa hay không, Hoàng Quất đều chỉ có một con đường chết, cho nên nàng ấy cũng chỉ có tự sát. Nha đầu đáng thương, đây chính là thần tiên đánh nhau, dân chúng gặp nạn. Hà Lâm Sinh cùng Trần Vũ Huy thật sự là tuyệt phối, đều không phải thứ tốt gì. Hà phu nhân lại mắng một trận, ra đi xử lý sự kiện kia. Lúc này, Giang đại phu nhân lại chạy đến. Các nàng liên tục chờ đến tối, Trần Vũ Huy mới thoát khỏi nguy hiểm. Chẳng qua, bởi vì mất máu quá nhiều, cứu trị trễ, này cuộc đời của nàng ta không chỉ không thể lại mang thai, hơn nữa còn suy giảm tới gốc rễ, phải làm ma ốm cả đời Trần A Phúc và Giang đại phu nhân một người lưu lại một người bà tử ở trong này chiếu cố Trần Vũ Huy, các nàng liền về nhà. Ngày mai Giang đại nhân sẽ tấu chuyện này lên thỉnh thái tử điện hạ, nói Hà gia bởi vì tức giận Trần Thế Anh mà phát tiết tức giận ở trên người Trần Vũ Huy, thiếu chút nữa đánh nàng chết, thai nhi cũng bị đánh rớt. Xem thái tử điện hạ có thể nhìn ở trên mặt mũi Trần Thế Anh cùng Sở gia mà khoan hồng, để Trần Vũ Huy thoát ly Hà gia hay không. Giang gia hiện tại sở dĩ tận hết sức lực trợ giúp Trần Vũ Huy, là bởi vì Trần Thế Anh được thái tử coi trọng, lập tức muốn nhậm chức thị lang lục bộ. Thời điểm Trần A Phúc chạy về Trúc Hiên, đã cuối giờ Tuất. Còn chưa vào nhà, từ trong phòng liền truyền ra tiếng ồn ào mấy người hài tử, còn có tiếng an ủi của Sở Hầu gia và Sở Hàm Yên. Trước đó vào thời điểm này, bọn họ đã sớm ngủ rồi. Trần A Phúc vừa vào sảnh phòng, Sở Hầu gia liền nhẹ lời cười nói với Tiểu Ngọc Nhi trong lòng: "Xem một chút, không phải là mẫu thân trở về rồi sao? Ông nội không có gạt người đi." Dáng vẻ rất đắc ý. Trần A Phúc bật cười, vị ông nội này thật đúng là sủng cháu cuồng ma, quá đáng yêu rồi. Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi bỗng chốc đánh về phía bên cạnh Trần A Phúc, một đứa ôm một chân, cao hứng hô: "Mẫu thân trở về, mẫu thân trở về, ông nội không có gạt người." Tiểu Ngọc Nhi cũng đứng ở trên đùi ông nội, đưa ra hai tay đòi mẫu thân muốn ôm ôm.
Mấy người hài tử mặc dù ban ngày thích đi theo ông nội chơi đùa, nhưng khi trời tối liền muốn cùng một chỗ với mẫu thân. Không thấy được mẫu thân, liền đều khóc không ngủ được, cho dù ai dỗ dành cũng không được. Tiếng khóc truyền tới Minh Hòa Viện tam phu nhân trụ, tam phu nhân lại đây dỗ dành bọn nhỏ, bọn nhỏ không nghe, tiếp tục khóc nháo. Tam phu nhân lại chỉ đành sai người đi nói cho Sở Hầu gia, Sở Hầu gia vừa nghe liền đau lòng, vội vàng đuổi lại đây dỗ hài tử. Ông vừa dỗ dành, bọn nhỏ ít nhất không khóc nữa. Trần A Phúc kéo hai tiểu ca đi qua ôm Tiểu Ngọc Nhi vào trong lòng, xin lỗi cười nói với Sở Hầu gia: "Khiến cha chồng chịu liên lụy rồi." Sở Hầu gia khoát tay cười nói: "Không phiền lụy, không phiền lụy, niềm vui thú nhiều hơn." Lại hỏi: "Muội muội con không sao chứ?" Trần A Phúc đơn giản nói chuyện một lần. Sở Hầu gia nói: "Thái tử điện hạ nhân từ, lệnh muội sẽ phải thoát ly Hà gia." Sở Hầu gia đi rồi, Trần A Phúc hôn hai tiểu ca vài cái, hai tiểu ca liền rất nghe lời để từng người mụ mụ cùng nha đầu lĩnh đi Đông Sương nghỉ ngơi. Trần A Phúc lại ôm Tiểu Ngọc Nhi, Sở Hàm Yên kéo tay áo nàng, mẹ con ba người cùng đi Tây Khoa Viện. Trước dỗ Tiểu Ngọc Nhi ngủ, Trần A Phúc lại nhìn Sở Hàm Yên nằm lên giường. Nàng vừa muốn đứng dậy rời đi, liền bị Sở Hàm Yên gọi lại. Tiểu cô nương nói: "Mẫu thân, ông nội thích đệ đệ muội muội, nhưng mà..." Tiểu cô nương đa tâm rồi. Trần A Phúc lại ngồi bên giường nàng, hôn mặt nàng cười nói: "Đệ đệ muội muội còn nhỏ, cho nên ông nội đối với bọn họ quan tâm biểu hiện được muốn rõ ràng một chút. Yên Nhi lớn, lại đính hôn, ông nội liền thẹn thùng đối với con như đối với đệ đệ muội muội. Lúc con còn nhỏ, ông nội cũng đối với con như thế." "Vậy sao? Lúc con còn nhỏ, ông nội cũng từng ôm con, hôn con sao?" Tiểu cô nương mở to mắt hỏi. "Đúng vậy, mẫu thân đều đã từng gặp." Trần A Phúc trả lời chắc chắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]