Năm ngày sau, Kim Yến Tử vẫn rất có đầu óc đi Liêu Thành một chuyến. Thời điểm nó đến, binh sĩ lấy thuốc còn chưa tới, đợi đến rạng sáng ngày thứ hai người mới đến. Nó tận mắt thấy Quy Linh hòa thượng bóp nát viên thuốc giả kia và thật dược cùng nhau bỏ vào trong nước, đút cho thúc Sở phụ thân uống vào. Sau nửa canh giờ, thúc Sở phụ thân cuối cùng tỉnh táo lại...
Ngoài cửa sổ trên nhánh cây Kim Yến Tử nhấc khóe miệng cười rộ lên, nhảy bay lên trời, đi về hướng nam.
Hôm nay là buổi sáng ngày chín tháng ba, ánh nắng tươi sáng, gió xuân ấm áp, trong gió tràn ngập từng trận hương hoa. Hai cục cưng được đẩy dưới tàng cây phơi nắng, Yên Nhi và Lý Hiên ở trong sương phòng đi theo Hạ Nguyệt "Thượng khóa", Sở Tư Văn nháo cùng động vật gia.
Trần A Phúc ngồi ở dưới hành lang Đông Sương, nàng hơi mị mắt đang ngẩn người nhìn bầu trời. Kim Yến Tử liền bay đi từ chiều hôm qua, nói đi xem tình huống một chút. Nàng cảm thấy Tam lão gia hẳn là không sao, nhưng nàng sợ vạn nhất, chỉ có xác nhận ông ấy vô sự, mới có thể chân chính yên lòng...
Bầu trời xanh thẳm mà xa xăm, vài đám mây trắng nhàn nhạt như sa mỏng phiêu du ở không trung, thỉnh thoảng có vài con chim nhỏ xẹt qua. Chỉ cần vừa nhìn thấy Yến Tử nhanh chóng bay qua, tim nàng sẽ liền nâng lên rất cao.
Cuối cùng, nàng nhìn thấy một tia chớp đen nhanh chóng xẹt qua ở bầu trời, lượn vòng chuyển một cái ở trên không, bay xuống.
Kim Yến Tử mới vừa chít chít kêu một tiếng, "Ma ma..." Đã nhìn thấy Sở Hàm Yên cùng Lý Hiên trong sương phòng, còn có vật gia trong sân động chạy tới hướng nó. Kim Yến Tử vội vàng bay lên trên mái hiên, cũng không quản Thất Thất cùng Hôi Hôi theo sau, gân giọng chít chít kêu lên với Trần A Phúc: "Ma ma, nói cho người biết hai tin tức tốt, thúc Sở phụ thân cuối cùng vô sự rồi! Dịch bệnh cũng toàn diện được khống chế đó!"
Nghe Kim Yến Tử nói, trái tim nhấc cao mấy tháng của Trần A Phúc cuối cùng hoàn toàn bỏ xuống. Nàng nước mắt vui mừng, đứng dậy, che miệng chạy trở về phòng, khóa cửa phòng ngủ khóc một trận, vừa cười một trận, sau khi tâm tình bình phục một hồi, mới đi ra cửa phòng.
Là người của hai thế giới, Trần A Phúc thật sự rõ ràng cảm nhận được nhiều ngày thần kinh khẩn trương cực độ đến đột nhiên thả lỏng, từ nặng nề như núi đè đến có đường sống trong chỗ chết, tâm tình là sung sướng tung bay như thế. Nàng cảm thấy, trời càng xanh lam, cỏ càng xanh biếc, hoa càng thơm, ngay cả tiếng nói chuyện của bọn nhỏ cũng càng thêm êm tai.
Trần A Phúc ra cửa phòng, chứng kiến mấy người hài tử đang vây quanh Kim Yến Tử cười đùa. Nàng vừa rồi luống cuống, chỉ có Thanh Phong bên cạnh chứng kiến. Thanh Phong rất là buồn bực, nhưng chứng kiến sắc mặt chủ tử thay đổi đi ra, rất thông minh không hỏi nhiều.
Tâm tình của nàng vừa tốt liền muốn đi phòng bếp làm ăn ngon, liền dẫn Hoa mụ mụ cùng vài nha đầu đi phòng bếp. Tự mình làm bọn nhỏ thích tôm bự hoàng kim, nhục hoạt hoàng kim, nước sốt xương sườn. Lại làm mấy thứ rau dưa theo mùa nàng thích ăn, rau trộn rau chân vịt, củ sen tái, rau hẹ. Không có biện pháp, hiện tại không có rau nhà ấm, rau dưa chỉ có mấy thứ này. Còn đặc biệt nấu một chén nhân hạt thông mùi sữa, lại dùng lửa nhỏ sấy khô nhân hạt thông, an ủi Kim Yến Tử. Cũng làm cơm sốt thịt cho một nhà Truy Phong chúng nó thích ăn.
Món ăn mới vừa mang lên bàn, Đại Bảo và A Lộc liền tay trong tay trở về.
Trần A Phúc vẫy tay cười nói: "Thức ăn trên bàn là mẫu thân tự mình làm, các con nếm thử ăn ngon hay không."
Đại Bảo là người thứ nhất hô: "Chỉ cần là mẫu thân tự mình làm, đều ăn ngon."
Sở tiểu cô nương là người thứ hai hưởng ứng: "Đúng nha, đúng nha, thật lâu không có ăn cơm mẫu thân làm."
Trần A Phúc có chút xấu hổ, bởi vì tâm tình không tốt, rất ít hoạt động cùng bọn nhỏ, bọn nhỏ cũng có nhãn lực ngay cả nói chuyện cũng đè thấp giọng. Nàng vừa cười nhéo nhéo khuôn mặt mỗi đứa bé, kể cả A Lộc.
A Lộc cảm giác mình là người lớn, bị tỷ tỷ bóp một cái như thế, còn xấu hổ đỏ mặt.
Mấy hài tử mặc dù không biết rõ trong nhà phát sinh chuyện gì, nhưng từ thái độ của người lớn cũng có thể cảm giác được trong nhà khẳng định xảy ra chuyện bọn họ không biết rõ. Hiện tại đột nhiên chứng kiến mẫu thân tươi cười sáng rỡ, lời nói khoan khoái, còn có thức ăn trên bàn mình thích, đều vui vẻ theo. Ngay cả Lý Hiên đều không khép miệng, đi theo ca ca tỷ tỷ nhảy một cái.
Kim Yến Tử rất thích chăm sóc, cùng nhau chia sẻ nhân hạt thông mùi sữa với Thất Thất và Hôi Hôi.
Tống thị cũng trở về. Sân nhỏ nhà nàng đã mua xong, ở một cái ngõ trước nhà Trần Danh, cũng là nhà ba cổng. Đã trùng tu xong, mua một bộ phận lớn gia cụ, có một phần nhỏ gia cụ đang đánh. Nàng đi nhà mới nhìn một vòng, mới trở về.
Mọi người ăn một bữa cơm cao hứng nhất cùng thoải mái thời gian gần đây.
Đã vài ngày Sở Lệnh Tuyên không trở về. Nhìn không thấy mặt thối lạnh lùng của hắn, bầu không khí trong nhà vẫn luôn rất tốt.
Hắn là ở buổi tối ngày mười bốn trở về. Lúc này, Trần A Phúc đang dẫn bọn nhỏ chơi đùa với hai tiểu ca ở trên giường gạch phía đông phòng, tiếng cười nói bay ra cửa sổ, Sở Lệnh Tuyên vừa vào cửa sân liền nghe thấy.
Hắn nhíu mày, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Bọn nhỏ vừa thấy Sở Lệnh Tuyên sắc mặt âm trầm đi tới, đều hù dọa tắt tiếng, Đại Bảo cùng Sở tiểu cô nương ngoan ngoãn hành lễ rồi tự về sân nhỏ của mình. Lý Hiên còn không bỏ được đệ đệ, bị Vệ ma ma cường ôm trở về.
Trần A Phúc đi giúp Sở Lệnh Tuyên cởi áo ngoài xuống. Nàng mặc dù không tán thành Sở Lệnh Tuyên dọa bọn nhỏ chạy, nhưng nhìn đến gò má gầy gò của hắn đôi môi mím chặt cũng nói không nên lời oán giận, dù sao giờ khắc này hắn áp lực quá lớn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, khuya hôm nay hoặc là buổi sáng ngày mai có thể nhận được tin tức phủ Liêu Châu truyền tới, Sở Tam lão gia có bình yên hay không cũng sẽ truyền đến nơi đây.
Chờ Sở Lệnh Tuyên từ phòng tắm rửa mặt đi ra, hai tiểu ca đã bị mụ mụ ôm đi giường nhỏ, trên bàn đất mang lên thức ăn.
Trần A Phúc rót đầy ly rượu cho Sở Lệnh Tuyên, Sở Lệnh Tuyên uống một hớp cạn đáy, cúi đầu buồn bực ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Sở Lệnh Tuyên liền ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn qua ngoài cửa sổ ngẩn người. Đôi môi thật mỏng của hắn mím thành một đường chỉ, mày kiếm nhíu chặt, quả đấm nắm thật chặt đặt ở trên đùi, như pho tượng tuấn mỹ mà lạnh lùng.
Trần A Phúc há to miệng, vẫn nuốt vào lời khuyên giải, không tiếng động ngồi ở bên cạnh Sở Lệnh Tuyên thiêu thùa may vá.
Sở Lệnh Tuyên, Sở Hầu gia, Tam lão gia, bọn họ xác thực làm rất nhiều chuẩn bị. Nhưng mà, còn có một câu nói là "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên", người có làm tốt hơn, chuẩn bị càng đầy đủ, còn phải dựa vào ông trời thành toàn.
Sở Lệnh Tuyên cũng biết rõ đạo lý này, cho nên đang căng thẳng chờ đợi trời cao tuyên án.
Trần A Phúc đã biết tiên cơ thầm nói, nếu như không có lão hòa thượng gợi ý, không có mình xuyên việt, không có lục tổ yến của Kim Yến Tử, Tam lão gia hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Bởi vì bọn họ phán đoán sai lầm, khiến thần dược không cho một mình Tam lão gia cầm đi, khiến ông ấy lại ở trong nguy hiểm. Nếu như ông ấy kiên trì không đến mười hai ngày, không có Kim Yến Tử ngàn dặm đưa thuốc nữa, ông ấy cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ông trời muốn thu mệnh Tam lão gia, ông ấy không sống được. Trái lại, ông trời muốn ông ấy sống, thì sẽ có nhiều ngoại lực trợ giúp như vậy.
Bọn họ vẫn luôn ngồi tới đêm khuya. Hồng Phỉ trực đêm ở cửa há to miệng, vẫn là không dám nói ra lời khuyên bọn họ đi nghỉ ngơi.
Đột nhiên, cửa sân chợt vang lớn, trong màn đêm yên tĩnh tỏ ra đột ngột dị khác thường.
Sở Lệnh Tuyên nghiêng đầu nhìn Trần A Phúc một cái, đứng dậy bước nhanh xông ra ngoài.
Không qua bao lâu, Sở Lệnh Tuyên lại quay người trở về, tiếng bước chân dồn dập như chụp ở trong lòng Trần A Phúc, khiến tim Trần A Phúc nhảy lên mãnh liệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]