Chương trước
Chương sau
Nhất Đại Bảo mặc xong xiêm y, mang một nhà Truy Phong một đường vừa kêu chạy tới vui Duyệt Đào Hiên, đánh thức tiểu cô nương cùng Thất Thất, Hôi Hôi. Hai tiểu nhân nhi lại dẫn động vật gia chạy đến chính viện, tiếng cười đùa cùng tiếng chó sủa vang một đường.

Hoàng ma ma thấy tiểu cô nương không thục nữ dạng này cũng không đành lòng nói nàng. Con Yến Tử nho nhỏ làm cho bà nghẹn họng nhìn trân trối, nó thế nhưng thật biết nhấc theo khóe miệng cười...

Trần A Phúc ở trong phòng liền nghe đến thanh âm cả bọn, cười đi ra cửa đón.

Đại Bảo nâng Kim Yến Tử như hiến vật quý nói: "Mẫu thân, Kim Bảo về nhà rồi. Nó thật có tình có nghĩa lại thông minh, vẫn luôn nhớ kỹ chúng ta."

Hôm nay chính viện hoan ca cười nói, náo nhiệt như lễ mừng năm mới. Sở tiểu cô nương còn nâng Kim Yến Tử đi trên giường hai tiểu ca nói: "Đệ đệ, nó là Kim Bảo, cực kì ngoan ngoãn, còn biết cười đó."

Hai tiểu ca gần như mỗi ngày đều sẽ tiến vào không gian chơi đùacùng Kim Yến Tử, đương nhiên quen thuộc nó. Vừa nhìn thấy nó, liền "A, a" duỗi tay đi bắt nó.

Thật vất vả chờ đến trưa, Trần A Phúc lại cùng Kim Yến Tử cùng nhau tiến vào không gian, nàng đang chế một viên thần dược giả.

Nàng muốn chút Yến Trầm Hương Lục Diệp, để Kim Yến Tử mớm, chà xát vào trong viên thuốc trước đó chuẩn bị tốt. Xem một chút màu sắc hình dáng, lại ngửi vị thuốc, nàng hài lòng cười.

Viên thuốc giả này không khác màu sắc hình dáng cùng dược thật, chỉ hương vị có chút khác nhau. Nàng bởi vì thường xuyên tiến vào không gian cho nên có thể ngửi ra được, mà Sở Lệnh Tuyên chỉ nhìn qua thần dược hai lần, không thể nào ngửi ra được. Đợi có người tới lấy dược, liền đưa viên thuốc giả này cho hắn.

Nàng làm xong mấy thứ này, lại nghĩ tới thảm trạng hiện thời của Vinh Chiêu, đây đều là Kim Yến Tử làm ra. Nếu như nó nghĩ biện pháp chỉnh Nhị hoàng tử, vậy Sở gia cũng không sẽ vất vả như vậy.

Liền nói: "Cục cưng, Sở gia bảo vệ là Cửu hoàng tử, kẻ địch số một của Cửu hoàng tử là Nhị hoàng tử. Ma ma đã nhìn ra, Nhị hoàng tử là người trùng sinh, hắn biết rõ rất nhiều tiên cơ, thật không dễ đối phó. Con có bản lĩnh như thế, có thể chỉnh Nhị hoàng tử hay không? Yên tâm, cũng không cho con trực tiếp tổn thương hắn, tựa như chỉnh Vinh Chiêu mà chỉnh hắn là được."

Kim Yến Tử lắc đầu nói: "Người trùng sinh và người xuyên việt đều là người được trời cao chiếu cố, con không thể trực tiếp là địch cùng bọn họ, trừ phi bọn họ trước muốn thương tổn con. Nếu không, sẽ bị hao tổn tu vi của con."

Trần A Phúc đương nhiên không muốn để vật nhỏ hao tổn tu vi, nói: "Vậy thì thôi, ma ma cũng không nỡ để cho con bị thương tổn."

Kim Yến Tử lại ôm Kim Bối dậy, giương mắt nhìn nàng nói: "Ma ma, người ta muốn nghe ca, thật lâu cũng không có nghe."

Trần A Phúc ngẫm lại mấy tháng này đều vượt qua ở trong khẩn trương, nào có tâm tư ca hát. Nếu vật nhỏ đã muốn nghe, nàng liền hát đi.

Tiểu Yến Tử, mặc quần áo, hoa
Hàng năm mùa xuân tới nơi này.
Ta hỏi Yến Tử vì sao đến,
Yến Tử nói, mùa xuân bên này càng xinh đẹp
...
Hát hát, Trần A Phúc lại nghĩ tới Phúc Viên, Đường Viên, Lộc Viên ở nông thôn. Năm nay mùa xuân tới sớm, hiện tại bên trong vài khu vườn nhất định là trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía đi?

Hẳn là vậy, hiện tại trong sân nàng trụ cũng đã nở đầy hoa tươi. Nhưng mà, nàng càng nhớ càng nhớ, vẫn là nông thôn, đặc biệt là Phúc Viên.

Trần A Phúc hát nhiều lần nhiều lần, trông thấy Kim Yến Tử bỏ Kim Bối xuống đứng người lên, thân thể nho nhỏ nhẹ nhàng lắc lư theo tiết tấu ca khúc, hai mảnh cánh còn nhẹ khẽ quạt.

Nàng dừng lại, Kim Yến Tử chít chít nói: "Ma ma, người ta nhớ Phúc Viên."

Trần A Phúc nói: "Được, chờ chút chuyện này sáng tỏ, ma ma liền mang con và bọn nhỏ trở về ở một thời gian ngắn."

Về sau phủ Định Châu sẽ là chỗ ở lâu dài của bọn họ, nông thôn chỉ là nghỉ ngơi. Chờ chuyện Tam lão gia và lão cha Trần Thế Anh sáng tỏ, nàng liền kêu người lại làm một bộ trong khu vui chơi thiếu nhi thuận tiện lắp đặt ở bên này.

Ngày hai tháng ba là sinh nhật Đại Bảo bảy tuổi, buổi sáng Trần A Phúc đặc biệt đi nấu mì trường thọ cho cậu.

Trần Đại Bảo biết rõ hôm nay sinh nhật của mình, chứng kiến mẫu thân đích thân nấu mì cho cậu, cười tủm tỉm lại tới hôn Trần A Phúc.

Trần A Phúc ngăn cản nói: "Nhi tử bảy tuổi, nam nữ bảy tuổi bất đồng chỗ ngồi, về sau không thể còn hôn mẫu thân như vậy."

Đạo lý này Đại Bảo cũng biết rõ. Mấy ngày vừa qua, cậu vẫn luôn rất rối rắm sự kiện này. Vừa nghĩ lớn lên có tiền đồ mau một ít, có thể kiếm vinh quang vì mẫu thân cùng đệ đệ muội muội, lại không muốn quá xa lạ cùng mẫu thân cùng muội muội.

Nghe mẫu thân nói câu này, cậu rất bá đạo dùng sức hôn Trần A Phúc hai cái, nói: "Về sau nhi tử không hôn mẫu thân, nhưng vẫn muốn dắt tay mẫu thân cùng muội muội. Nương đã đáp ứng con, không thể nuốt lời."

Trần A Phúc cảm thấy cậu đã có tiến bộ, cười tủm tỉm gật đầu. Một bên Sở Lệnh Tuyên đặc biệt mất hứng, thầm nói, nếu là nhi tử mình, nhất định phải cho nó hai cái tát tai.

Ngày này, Trần A Phúc xử lý một cái tiệc sinh nhật náo nhiệt cho Đại Bảo, thỉnh người lớn cùng hài tử Giao gia, Tần gia, Lưu gia, còn có một nhà Trần Thực đến ăn cơm tối, Vương thị và Trần Danh cũng tới, hơn nữa một nhà Sở Lệnh Kỳ. Bây giờ là ngày mùa, một nhà Trần Nghiệp đã hồi hương đi xuống ruộng. Vốn là thỉnh mẫu tử Giang thị, Giang thị không quá thoải mái, chỉ để cho Trần Vũ Lam đến.

Mọi người vô cùng náo nhiệt ăn một bữa cơm tối.

Ban đêm, Trần A Phúc đang ngủ sâu, cửa sân đột nhiên vang lên tiếng động lớn. Tiếp theo, tiểu nha đầu trông cửa nói ở dưới cửa sổ: "Đại gia, người goại viện đến báo, nói kinh thành có văn kiện khẩn cấp."

Sở Lệnh Tuyên bỗng chốc ngồi dậy, khoác xiêm y ra cửa.

Trần A Phúc suy đoán, khẳng định là người lấy thần dược đến.

Quả nhiên, không bao lâu Sở Lệnh Tuyên lại vội vã trở về, đầy mặt nghiêm trọng nói: "Mau lấy thần dược ra, Tam thúc gặp chuyện không may rồi."

Trần A Phúc vội vàng giao hộp gấm cho hắn, Sở Lệnh Tuyên mở ra xem một chút không có khác thường, lại quay người ra cửa.

Sau đó, chính là lo lắng chờ đợi.

Trong lòng Trần A Phúc không tính thực vội, nàng biết rõ Sở Tam lão gia sẽ không sao. Nhưng Sở Lệnh Tuyên không biết rõ, hắn vừa nóng vừa vội, ngoài miệng còn phồng rộp một vòng.

Hắn rất là tự trách, cảm thấy nếu như lúc trước mình đoán chuẩn lão hòa thượng nói, đều đưa hai viên thuốc cho Tam thúc mang đi, như vậy thì Tam thúc sẽ không sao.

Hắn trầm mặt đấn có thể vắt ra nước, bọn nhỏ cũng không dám dựa vào gần hắn. Thậm chí, ngay cả hắn vừa đi gần bên cạnh hai tiểu ca, Minh Ca Nhi liền sẽ méo miệng khóc lớn.

Hai huynh đệ, đúng giống như tên. Sở Tư Vũ giá trị võ lực cao một chút, vóc dáng lớn hơn đệ đệ, tứ chi đặc biệt có lực, lại thích động. Mà Sở Tư Minh có thể văn, thông minh hơn ca ca một chút, còn nhỏ tuổi liền biết nhìn sắc mặt người.

Trần A Phúc chứng kiến Sở Lệnh Tuyên ban ngày bận rộn, ban đêm lại ngủ không ngon, thời khắc lo lắng Tam lão gia gặp chuyện không may, vừa nóng vừa vội, con mắt đều đỏ ao, người cũng gầy không ít.

Nàng rất là đau lòng, lại không thể nói thật, chỉ đành an ủi hắn: "Tam thúc có phúc, khẳng định không sao."

Sở Lệnh Tuyên lắc đầu nói: "Quy Linh sư phụ nói Tam thúc chỉ có thể chờ từ mười đến mười lăm ngày. Nếu có thể gắng gượng qua mười hai ngày, liền có thể đợi đến thần dược đưa đi. Nếu như không đến kịp, liền nguy hiểm. Chao ôi, nếu như Tam thúc vừa đi phía bắc, ta liền kêu người đưa viên thuốc kia đi cho thúc ấy hẳn là tốt rồi. Vừa nghĩ đến một viên thuốc không đủ liều thuốc, khiến Tam thúc gặp phải nguy hiểm."

Cho dù trong lòng Trần A Phúc biết rõ Sở Tam lão gia nhất định có thể đợi đến ngày "Thần dược" nào đó đến, cũng không thể nói ra được, trên mặt còn phải giả bộ gấp giống như hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.