Tiền viện, không chỉ Sở Lệnh Tuyên ở đây, Tằng thẩm nhi, còn có vài người hộ vệ trước đó bảo vệ Trần A Phúc đều ở đây.
Sở Lệnh Tuyên tiến lên hành lễ cùng Trần Thế Anh, lại dặn dò Trần A Phúc: "Đi đường cẩn thận, không có chuyện gì đừng vén rèm xe lên xem náo nhiệt, không cần tùy ý xuống xe, bữa cơm trưa trực tiếp về nhà ăn, không cần ăn thức ăn bên ngoài..." Nói xong, lại đưa cho nàng một cái hà bao chứa mai đường, nói say xe liền ăn hai viên.
Hắn như thế nào cũng bắt đầu thay đổi lề mề lên.
Trần A Phúc tiếp nhận hà bao cười nói: "Đại gia yên tâm, ta cũng không phải là tiểu hài tử, chút này đều biết rõ."
Trần Thế Anh vốn ấn tượng đối với Sở Lệnh Tuyên cũng không tính rất tốt. Cảm thấy hắn mặc dù tài giỏi, nhưng làm con rể đích xác không phải là nhân tuyển tốt. Hắn xuất thân thế gia, trên người dù sao cũng mang ngạo khí thế gia, sợ xem thường xuất thân Trần A Phúc của mình. Trong nhà lại loạn, còn có một khuê nữ, sợ Trần A Phúc vừa vào Sở gia liền chịu ủy khuất.
Trần Thế Anh cảm thấy Trần A Phúc là cô nương tốt nhất, cho dù mình và nàng tiếp xúc thời gian không nhiều, cũng có thể nhìn ra phía sau nàng xinh đẹp còn có thông tuệ cùng bền bỉ càng thêm đáng quý. Hắn cảm thấy, khuê nữ của mình gả cho Sở Lệnh Tuyên, thiệt thòi rồi.
Đều là thất hoàng tử chán ghét...
Nhưng nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên quan tâm Trần A Phúc phát ra từ nội tâm, cũng còn hài lòng. Ở một bên cười nói: "Lệnh Tuyên nói Phúc nhi đều phải nhớ kỹ, đây cũng là lời cha muốn nói."
Trần A Phúc dẫn Tằng thẩm nhi cùng Hạ Nguyệt lên xe ngựa cáo biệt, cùng phụ tử Trần Thế Anh.
Sở Lệnh Tuyên cưỡi ngựa đưa nàng đến ngoài cửa thành, lại dặn dò vài câu.
Trong sương sớm, xe ngựa càng chạy càng nhanh, bóng dáng Sở Lệnh Tuyên càng lúc càng nhỏ. Trần A Phúc cảm thấy mũi có một ít chua sót, bọn họ lúc nào cũng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều...
Cho đến nhìn không nhìn tới bóng người, Trần A Phúc mới bỏ xuống màn xe, móc ra một khối mai đường bỏ vào trong miệng. Chua chua ngọt ngọt, giống như tâm tình của nàng giờ phút này.
Buổi trưa liền đến Thượng Thủy thôn, đi ngang qua con đường nhỏ phía nam Đường Viên, liền nghe được thanh âm Thất Thất cùng Hôi Hôi kéo giọng gọi "mẫu thân" cùng "Di di" trên đỉnh đầu. Trần A Phúc mở màn xe ra, chúng nó chui vào trong xe, lại nhào vào trong lòng Trần A Phúc muốn "Ôm ôm", chọc cho mấy người bên trong xe cười không ngừng.
Vượt qua Đường Viên, xa xa liền có thể nhìn thấy Phúc Viên, Truy Phong cùng Ào Ào, Vượng Tài lại điên chạy qua đến lên xe.
Còn chưa tới Phúc Viên, chỉ nghe thấy thanh âm Đại Bảo gọi "mẫu thân" cùng A Lộc gọi "Tỷ tỷ", Trần A Phúc vội để phu xe ngừng xe. Nàng mới vừa xuống xe ngựa, liền bị Đại Bảo cùng A Lộc chạy tới ôm lấy.
Trần A Phúc trước nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của A Lộc, lại ngồi xổm xuống hôn Đại Bảo hai cái, lại để Đại Bảo hôn nàng hai cái, mới ôm lấy cậu đi đến Phúc Viên.
A Lộc kéo một cánh tay Trần A Phúc nói: "Tỷ tỷ, nương để cho tỷ rửa mặt xong thì đi Lộc Viên ăn bữa cơm trưa."
Trần A Phúc gật đầu đáp ứng, lại hỏi Đại Bảo: "Nhi tử đi đường không cần gậy sao? Còn có thể chạy rồi?"
Đại Bảo u oán nói: "Ngày hôm qua Lâm đại phu đến xem chân cho con, ông ấy nói chân ocn khôi phục được vô cùng tốt, sớm có thể không cần gậy rồi. Sớm biết rằng như vậy, con cũng nên cùng nương thân đi phủ Định Châu qua sinh nhật cho muội muội." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần A Phúc cười nói: "Thương gân động cốt một trăm ngày, con còn kém vài ngày mới đến một trăm ngày, cũng không thể qua loa."
Nàng về Phúc Viên rửa mặt chải đầu, liền dắt hai đứa bé, mang một đám động vật gia, cùng với nửa xe đồ đạc đi Lộc Viên.
Không chỉ Trần lão thái thường đến Lộc Viên ăn bữa cơm trưa ở đây, ngay cả Trần Nghiệp cùng Hồ thị, Đại Hổ, Đại Nha đều ở đây.
Nhìn thấy ánh mắt Hồ thị nhìn chằm chằm, Trần A Phúc liền có thể đoán được, hôm nay là bà ta khuyến khích Trần Nghiệp đến, khẳng định là muốn trước tiên xem một chút tam phòng đưa về lễ vật gì cho mình và cho bọn họ. Ngay cả một canh giờ cũng không muốn chờ lâu, thật đúng là kiến thức hạn hẹp. Chẳng qua, vừa nghĩ tới lão phu nhân cùng Trần Vũ Huy trong Trần phủ Định Châu, ánh mắt tham tiền của Hồ thị cũng không làm người ta thấy quá chán ghét.
Nếu bà ta đã sốt ruột, Trần A Phúc liền theo ý của bà ta, chuyện thứ nhất chính là để Hạ Nguyệt lấy ra lễ vật cho đại phòng.
Có thức ăn, vải vóc tam phòng mang cho lão phu nhân cùng đại phòng, cũng có vải vóc cùng rượu Trần A Phúc để Tằng thẩm mua ở Định Châu phủ, cùng với món đồ chơi cho Đại Hổ cùng Đại Nha. Trần A Phúc còn đặc biệt kêu Tằng thẩm mua hai khối tơ lụa cho tức phụ Hồ lão ngũ, để Hồ thị đưa đi cho bọn họ. Còn mua mấy khối tơ lụa cùng điểm tâm cho Võ gia, kêu người đi đưa đến cho Võ thợ mộc ở dãy nhà sau.
Hiện tại Trần A Phúc và tam phòng đều có tiền, mua đồ vừa nhiều lại tốt, một đống lớn hoa cả mắt, khiến cho mấy người Trần lão thái rất là hài lòng.
Sau khi ăn xong, Hồ thị còn muốn ở lại chỗ này xem một chút tam phòng gửi cái gì cho nhị phòng. Bà ta sợ tam phòng nhìn người tặng đồ ăn, mang lễ vật cho nhị phòng vượt qua cấp nhà mình.
Lão phu nhân biết rõ tâm tư mụ, trừng mắt mắng: "Mày ăn bữa cơm trưa còn không đi, là muốn lại ở lại ăn cơm tối à?"
Trần Nghiệp cũng nhíu mày mắng: "Con đàn bà thối này, quá không biết đủ. Đi, đi, về nhà."
Hồ thị chỉ đành đứng dậy đi theo đám bọn họ.
Trần A Phúc cũng không về Phúc Viên, mà là để A Lộc dẫn Đại Bảo liên tục dựa vào trên người nàng đi Đông Sương nghỉ trưa.
Đại Bảo lắc đầu giống như cái trống bỏi, chu mỏ nói: "Mẫu thân trở về, con muốn cùng mẫu thân về nhà nghỉ trưa."
Trần A Phúc kiên trì nói: "Nương có chuyện muốn thương lượng cùng ông ngoại và bà ngoại, hôm nay không nghỉ trưa. Nghe lời, nghỉ trưa xong còn phải đi thượng khóa nha."
Đại Bảo chỉ đành trượt xuống chân Trần A Phúc, được A Lộc dắt đi Đông Sương.
Trần A Phúc đã hạ quyết tâm, vừa vặn thừa dịp vài ngày này Đại Bảo chưa ngủ chung một cái giường với mình, bắt đầu từ hôm nay phân giường. Đây là chuyện nàng đã sớm nghĩ tới, chỉ là bởi vì chân Đại Bảo bị thương, lại kéo cho tới bây giờ. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)
[email protected]#@
Trần Danh uống một chút ít rượu, cũng mệt nhọc, trở về phòng nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại Vương thị và Trần A Phúc. Trần A Phúc lại nhất nhất lấy ra lễ vật cho Vương thị, trong đó còn có dược liệu Giang thị đưa Trần Danh cùng sa tanh đưa Vương thị.
Vương thị nói: "Lão phu nhân không có làm khó con chứ?"
Trần A Phúc cười nói: "Không có. Hiện tại lão phu nhân đi đường còn cần người khác nâng, trong sân đầy tớ đều đổi, bà ta cho dù là muốn làm khó cũng không có cơ hội." Nhìn thấy Vương thị mở miệng ra, lại nói: "Giang thị tính tình không tệ, ôn nhu hiền lành, khéo hiểu lòng người, cha có người vợ hiền giúp trông coi hậu viện, cuộc sống khá giả."
Vương thị nhìn như mặt không chút thay đổi, nhưng trong mắt có vẻ vui mừng, bà vẫn hy vọng là Trần Thế Anh cả đời hạnh phúc.
Trần A Phúc chưa từng có nói qua với bà Trần Thế Anh trừ Đường thị ra còn có tiểu thiếp khác. Đường thị là tự động đưa tới cửa, lại là Trần mẫu cứng rắn nhét, Trần Thế Anh không có cách nào, nhưng tiểu thiếp khác chính là Trần Thế Anh tự nguyện nạp. Trần A Phúc không nói, là muốn cho Vương thị bảo trì một phần niệm tưởng tốt đẹp cùng thuần khiết đối với Trần Thế Anh. Ở trong lòng Vương thị, Trần Thế Anh là bà chăm lớn, cũng là tốt nhất.
Cuối giờ Mùi, A Lộc và Đại Bảo rời giường, hai tiểu tử ở Tiết Đại Quý cùng Sở Tiểu Ngưu đồng hành lại đi Đường Viên học tập.
Trần A Phúc về Phúc Viên, dẫn người sửa sang lại gian phòng ngủ Đông Sương, lại đều đặt quần áo Đại Bảo trong tủ quần áo Đông Sương. Cũng kêu Thu Nguyệt chính thức làm đại nha đầu của Đại Bảo, hầu hạ Đại Bảo hết thảy sinh hoạt thường ngày, buổi tối cũng trực đêm ở tại Đông Sương.