Chương trước
Chương sau
Lão phu nhân vừa khóc vừa quở trách, nói đến Trần Thế Anh xấu hổ không chịu nổi, mặt đều trướng lên.

Nói: "Nương, người nói vậy là cái lời nói gì! Con đường đường nam nhi bảy thước, quen học sách thánh hiền, còn phải dựa vào mấy phụ nhân vì con mưu tiền đồ? Đúng, nếu như cưới tỷ quan lộ của con có lẽ không có thông thuận như thế, nhưng sau lưng thông thuận này nương lại chôn bao nhiêu tai hoạ ngầm cho con? Con cưới con dâu nuôi từ bé vào cửa xung hỉ là giả, là nương tìm một tiểu đứa ở để an ủi cha con, đợi đến cha con chết, con cũng trúng cử, đứa ở này có thai liền bị đuổi đi. Con nói con không biết chuyện này, ai tin? Nhi tử lại làm sao có thể đều đẩy tất cả trách nhiệm tới trên người nương. Như vậy, không chỉ là thất đức, lại là bất hiếu. Không người nào xác lập tin tưởng, ngay cả con dâu nuôi từ bé xung hỉ cho cha con đều là giả, về sau ai còn có thể tin con? Con còn đặt chân ở quan trường thế nào? Nương, nhi tử thà rằng dựa vào chính mình cố gắng, từng bước từng bước từ con đường thực tế đi lên. Cho dù con đường phía trước phức tạp, cũng tốt hơn nhiều so với đi con đường nhìn như thông thuận, kì thực con đường sóng lớn gợn sóng này. Nhi tử từ nhỏ lập chí, vì thiên hạ lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời mở thái bình. Nhưng mà, mỗi lần nghĩ đến cha mất sớm, còn có tỷ chịu tận cực khổ, thì lòng con không cách nào bình tĩnh, tràn đầy áy náy. Nhà ta còn loạn như thế, vậy con có thể trị quốc bình thiên hạ như thế nào?"

Lão phu nhân thu lệ, cả giận nói: "Mày đã ngồi vào vị trí này, đương nhiên lời hay gì cũng có thể nói. Mặc kệ mày nói được dễ nghe bao nhiêu, mày có thể đi đến một bước này hôm nay, quan lộ có thể thông thuận như thế, cũng có lão nương mưu đồ. Vương Quyên Nương kia có cái gì ủy khuất hả? Nếu không được tao mua, mệnh nó sẽ càng khổ, nó còn phải cảm tạ tao. Lão nương mặc dù là phụ nhân trong nhà, cũng biết rõ hoàng thượng là lấy hiếu trị thiên hạ. Chính là Hoàng thượng đến xử án, một đứa là con dâu nuôi từ bé nho nhỏ, một người là lão nương sinh mày nuôi mày, mày nghe lão nương nói liền không có sai. Mày khỏi phải cầm những thứ đạo lý lớn kia đến nói cho lão nương, lão nương không muốn nghe."

Trần Thế Anh nhìn hai mắt vẩn đục của lão phu nhân, loại đối thoại này giữa mẫu tử không dưới trăm lần, nhưng lão phu nhân chỉ tập trung tinh thần chính là cho rằng bà mưu tiền đồ tốt cho nhi tử, trước bà làm hết thảy đều là đúng. Hắn cũng không muốn lại tiếp tục nói nữa, nói cũng vô dụng.

Chỉ được bất đắc dĩ nói: "Nương, con không nói chuyện trước kia. Ai đúng ai sai, hiện tại tranh luận đã không có bất cứ ý nghĩa gì. Phúc nhi là thân khuê nữ của con, cũng là đích tôn nữ ruột thịt của người. Con không cầu người đối với nàng có bao nhiêu từ tâm, nhưng cũng không thể lại hại nàng. Trước đó các người làm chuyện nếu thật sự thực hiện được, người kêu nhi tử sống thế nào! Sở gia càng sẽ không chịu để yên, giết chết cả nhà chúng ta cũng có thể."

Lão phu nhân chẳng hề để ý nói: "Chuyện này không phải là không thành sao. Lại nói, người biết rõ chuyện này, trừ mày cùng Giang thị, Huy nha đầu ra, đều bị bọn mày giết chết, còn sợ cái gì?"

Trần Thế Anh lại nghẹn, tức giận đến mặt đều khẽ phát run. Nói: "Nương, con thỉnh cầu ngài, đừng có nháo nữa. Ngài không thích tỷ của ta, không thích Phúc nhi, cũng đừng thấy các nàng, mắt không thấy tâm không phiền."

Lão phu nhân cố chấp nói: "Không được, lão nương chính là muốn để con nha đầu chết tiệt kia đến trước mặt tao kính hiếu, bưng nước bưng dược hầu hạ cho tao. Nha đầu chết tiệt kia bất hiếu với tao, mắng tao mắng được rất dữ tợn, tao phải để cho nó chịu thua ở trước mặt tao. Mày ở nơi này bồi lão nương, nếu như nha đầu chết tiệt kia dám có một chút bất kính đối với tao, liền kêu người vả miệng, hung hăng đánh. Nếu không, tao sẽ không ăn cơm. Để cho người khác biết rõ mày vì dung túng khuê nữ, mặc kệ lão nương chết sống."

Trần Thế Anh nhìn lão phu nhân gian ngoan mất linh một chút, toàn thân tràn đầy cảm giác vô lực. Trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Được, nghe nương. Chẳng qua, hôm nay Phúc nhi đi Sở gia tham gia xong tiệc sinh nhật, trực tiếp đi nhà đệ đệ của cha kia. Đợi ngày mai nàng trở về, con liền cho nàng đi đến cạnh người bưng nước hầu dược."

Lão phu nhân không quá tin tưởng, nói: "Mày không có gạt nương?"

Trần Thế Anh nói: "Nhi tử lừa người làm chi? Là thật, chiều ngày mai nàng mới trở về." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Lão phu nhân lại nói: "Thấy không, nha đầu chết tiệt kia chỉ nhận bố dượng của nó, ngay cả huynh đệ bố dượng nó cũng đều hiếu kính. Chúng ta lại là móc lá gan xuất phát từ nội tâm đối với nó, cũng không lấy được lòng nó. Huy nhi là ở cạnh mày lớn lên, hiện thời lại không có mẹ đẻ, đáng thương, mày phải thương nó nhiều một chút. Nó đã mười bốn tuổi, cũng nên nói mối hôn sự tốt cho nó."

Trần Thế Anh nói: "Huy nhi là con gái ruột của con, con đương nhiên thương nó. Nương yên tâm, con sẽ tìm cho nó mối hôn sự tốt."

Trần Thế Anh không có khí lực dụ dỗ lão phu nhân nữa, kéo bước chân nặng nề đi ra Hằng Thọ Viện.

Xuất viện trước cửa, nói với quản sự mụ mụ Hằng Thọ Viện: "Trông kỹ, mấy ngày này, đừng để cho nhị cô nương tự mình đến gặp lão phu nhân."

Hôm nay đến phiên Lục di nương thị tẩm, nhưng hắn vẫn đi đến chính viện.

Giang thị nhìn thấy Trần Thế Anh đầy mặt xám tro đột nhiên đến, đoán được hắn khẳng định lại bị lão phu nhân chọc tức. Vội vàng đưa lên một chén trà sâm nàng đang chuẩn bị cho mình uống, nhìn hắn uống xong, lại đứng dậy đấm bóp cho hắn.

Bọn hạ nhân đều lui ra ngoài.

Hai khắc sau, Trần Thế Anh mới thở dài ra một hơi, hoãn lại tinh thần đến. Hắn nhắm mắt lại nói: "Ngày mai, nói với nương Phúc nhi trực tiếp hồi hương từ nhà Trần Tam."

Giang thị đáp ứng một tiếng, tay không ngừng, lại nhẹ nói: "Lão gia, hôm nay ta muốn nói hai câu thật lòng... Còn thỉnh lão gia chớ trách." Nghe Trần Thế Anh ừ, do dự trong chốc lát, mới nói: "Lão gia nhưng thoải mái, buông lỏng tinh thần. Nếu thật có một ngày chuyện kia nháo ra, cũng không đến bãi quan hoặc là giáng chức quan lão gia, nhiều lắm là về sau không dễ lên chức. Ở trong mắt của ta cùng bọn nhỏ, mặc kệ lão gia có làm quan hay không, lão gia đều là nam nhi đỉnh thiên lập địa, là phụ thân bọn nhỏ lấy làm kiêu ngạo."

Trần Thế Anh nghe, hai hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt...

Trong Tường Vi viện, ba tỷ đệ Trần Vũ Tình đều đến. Trần A Phúc nói chuyện với bọn họ, trong lòng còn đang suy nghĩ, mình đến Trần phủ đã vài ngày như thế lão phu nhân vậy mà không gây sự, cái này không phù hợp tính cách của bà ta. Lão phu nhân không sẽ không tìm việc, khẳng định là bị Trần Thế Anh bóp chết ở trong trứng nước, không biết hắn làm được như thế nào.

Còn có, Trần Vũ Huy cũng không đi ra chướng mắt, hẳn là bị Giang thị cấm túc ...

Một đêm không mộng, ngày hôm sau Trần A Phúc mặc chỉnh tề, liền đi chính viện. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Lúc này trời còn chưa sáng choang, trừ Trần Vũ Huy, bốn tỷ đệ Trần gia đều tới chỗ này.

Nhìn đến bọn họ, trên mặt Trần Thế Anh có chút vui vẻ, nói: "Gia hòa vạn sự hưng, tỷ đệ các con phải liên tục ở chung hòa thuận thế này."

Trần Vũ Lam lập tức biểu quyết tâm: "Phụ thân yên tâm, con và tỷ tỷ muội muội sẽ chung đụng hòa thuận."

Mắt Trần Thế Anh nhìn về phía Trần A Phúc, hắn để ý nhất là thái độ của nàng. Trần A Phúc cười nói: "Cha, con là đại tỷ, sẽ bảo vệ đệ đệ muội muội."

Mới vừa cơm nước xong, người tiền viện liền đến báo, Sở đại nhân đến. Trần A Phúc cáo biệt với Giang thị và Trần Vũ Tình Trần Vũ Hà, đi tiền viện cùng Trần Thế Anh và Trần Vũ Lam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.