Trần A Phúc nói cám ơn, đi theo hắn đi đến phòng riêng. Đại Bảo một tay mang theo rổ chứa Thất Thất và Hôi Hôi, một tay kéo xiêm y Trần A Phúc, đi theo tiến vào phòng riêng.
Giữa phòng riêng có một chiếc bàn vuông, trên mặt đã xếp đặt rất nhiều món ăn, còn có một chút món kho Trần Thực đưa.
Sở Lệnh Tuyên ngồi ở trước bàn, cảm thấy Trần A Phúc không phải là đầy tớ, cùng một bàn với mình đút Yên tỷ muội ăn cơm cũng không ổn. Liền để Tống mụ mụ cùng Ngụy thị cầm mâm món ăn trên bàn đi trên bàn con dựa vào tường, để Trần A Phúc cùng Sở Hàm Yên ăn ở chỗ đó. Lại chỉ chỉ Trần Đại Bảo nói: "Ngươi là nam nhân, cùng ta một bàn."
Trần Đại Bảo nghe Sở đại thúc quy mình đến đội ngũ nam nhân, rất là cao hứng. Lập tức ngồi đến trước bàn cười nói: "Sở đại thúc uống rượu không, tiểu tử rót rượu cho người. Ngày đó ở Sở phủ, Sở thái gia gia nói con rót rượu rất là ra dáng, còn ban thưởng cho con nếm một chút rượu đâu..."
Vừa cao hứng liền nói ra chuyện trộm uống rượu trước mặt mặt mẫu thân, Đại Bảo bị hù dọa vội vàng che lên cái miệng nhỏ nhắn, nghiêng đầu nhìn Trần A Phúc một cái.
Thấy mẫu thân ngẩng đầu giận cậu một cái, cậu vội vàng rắm thối nói: "Nương yên tâm, Sở thái gia gia chỉ dùng chiếc đũa chấm một chút cho con liếm, sẽ không đem đầu nhi tử say tới ngốc."
Lời nói này thành công chọc cho Sở Lệnh Tuyên cười rộ lên, La quản sự cùng tùy tùng Sở Hoài ở một bên hầu hạ cũng im lặng cười cười.
Hôi Hôi đứng ở trên ghế phịch cánh kêu lên: "Tiểu tử, đến một ngụm."
Cái thanh âm này Trần A Phúc nghe rất xa lạ, giọng có chút bắc. Đám người Sở Lệnh Tuyên lại quá quen thuộc, lại cười ha hả.
Trần A Phúc là lần đầu tiên chứng kiến Sở Lệnh Tuyên cười sung sướng như thế, thế nhưng phát hiện hắn còn có lúm đồng tiền. Không trách được Yên tỷ muội cũng một cặp lúm đồng xu nhỏ, là giống hắn.
La quản sự cười nói: "Vẹt này, cũng thành tinh rồi, ngây ngốc cùng lão Hầu gia không bao lâu, học được khẩu âm lão nhân gia ông mười phần mười."
Hôi Hôi thấy đều trêu chọc mọi người cười, lại như được khích lệ, hướng về phía Sở Lệnh Tuyên kêu lên: "Táo ngọt táo chỉ có chút đó, mày cũng ăn, lão tử còn ăn cái gì, một nam nhân lớn như vậy còn thèm ăn."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người vội vàng đều nén nụ cười trở về.
Sở Lệnh Tuyên vui vẻ ngược lại càng đậm, lắc đầu cười nói: "Không trách được lão gia tử yêu thích hai con vẹt này, thật đúng là pha trò."
Thất Thất có lẽ thấy mọi người khen ngợi Hôi Hôi, lại rướn cổ lên kêu lên: "Điểu điểu... Bay , điểu điểu... Bay ... Bay ..." Thanh âm đồng dạng như Sở Hàm Yên.
Mọi người lại cười rộ lên, nhìn Thất Thất lại nhìn về phía Sở Hàm Yên. Sở Hàm Yên cũng trừng to mắt nhìn Thất Thất hai mắt, trong mắt lộ ra trong suốt cùng không biết làm sao, như hài nhi sơ sinh.
Trần A Phúc yêu cực kỳ bộ dáng cô gái nhỏ này, thế nhưng không kìm lòng nổi hôn nàng một cái. Hôn xong mới hậu tri hậu giác, mình lại như thế nào cũng chỉ là "Sư phụ" so với đầy tớ thì cao hơn một chút, trước mắt mọi người hòa hòa thuận thuận thế này với Yên tỷ muội, sợ sẽ chọc cho giận Sở Lệnh Tuyên. Dù sao cái y thế giớinà cấp bậc là nghiêm khắc, cổ nhân cũng không có thói quen đối với loại thân mật này.
Nàng nhanh chóng liếc qua Sở Lệnh Tuyên, thấy hắn cũng có chút ngây người, có lẽ không nghĩ tới nàng sẽ có loại hành động này.
Một bên Tống mụ mụ cùng Ngụy thị thì lại giật mình lại sợ hãi.
Mà Sở Hàm Yên lại khiến người bất ngờ cười rộ lên, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa đào tháng ba bị gió nhẹ thổi bay, giống như lần đầu tiên gặp được con bé ở Hồng Lâm Sơn, con bé cười khi trông thấy Kim Yến Tử.
Nụ cười này, không chỉ xinh đẹp, hồn nhiên, càng làm cho tim đang nhấc lên của Trần A Phúc để xuống, nhu hòa thành một vũng nước. Tiểu thiên sứ xinh đẹp, Trần A Phúc nói thầm kiềm chế lại xúc động muốn hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Yên tỷ muội."
Sở Hàm Yên mở to đôi mắt đen như quả nho nhìn qua nàng, "A" một tiếng, trong ánh mắt hình như có thỉnh cầu trông mong. Thấy không được như mong muốn, lại dần dần ngây dại ra, chuyển hướng nơi khác.
Có lẽ trước đó con bé chưa từng có được dạng biểu đạt tình cảm này, con bé thích, con bé nghĩ lại muốn.
Nhưng Trần A Phúc có gan lớn như trời, cũng không dám lại hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Ở hiện đại, mỗi lần nàng chứng kiến tiểu hài tử đáng yêu của đồng nghiệp hoặc bạn học, cũng sẽ hôn hôn, xoa bóp, trêu chọc, sau ba mươi tuổi thì càng sâu. Cha mẹ hài tử biết rõ đây là một loại phương thức nàng biểu đạt thích hài tử của mình, không chỉ sẽ không trách tội, còn cao hứng vô cùng, dù sao người hiện đại biểu đạt yêu thích đối với hài tử đều là dạng này.
Nhưng nơi này là ở cổ đại "Thủ lễ".
Nhìn thấy ánh mắt tiểu cô nương từ kỳ vọng trông mong đến dại ra, trong lòng Trần A Phúc cũng không đành lòng, nhưng chỉ có thể yên lặng nói xin lỗi.
Sở Lệnh Tuyên cũng chứng kiến khuê nữ cười, chứng kiến khuê nữ từ kỳ vọng trông mong đến dại ra, biết rõ khuê nữ thích Trần A Phúc thân cận. Nhưng hắn cũng chứng kiến tia sợ hãi trong mắt Trần A Phúc, thấy nàng lại không dám thân cận với khuê nữ mình như vậy.
Trong lòng hắn vẫn hy vọng Trần A Phúc thân cận nữ nhi.
Chỉ đành cúi đầu xuống, nói một câu: "Ăn đi." Lại để cho La quản sự cũng ngồi xuống ăn.
Trần Đại Bảo rất hiểu chuyện rót cho hắn một ly rượu, lại cầm một cái tô chứa một ít thức ăn Thất Thất và Hôi Hôi thích ăn đặt trên mặt đất, khiến chúng nó ăn, còn nói: "Các đệ có công học vẹt, ban thưởng các đệ ăn thứ đồ tốt."
Sau đó, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.
Trần A Phúc không biết rõ khẩu vị Sở Hàm Yên, nàng ôm Sở Hàm Yên, Tống mụ mụ ở một bên đút Sở Hàm Yên cơm. Sở Hàm Yên ở trên xe đã ăn một chút gạo nếp táo, ăn một ít chén cơm liền no bụng. Buổi trưa, nàng chỉ cần ăn no liền muốn ngủ, con mắt cũng nhập nhèm. Ngụy thị lường trước nhét con rối đại Yến Tử vào trong ngực con bé, nàng ôm con rối Yến Tử rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Đã ăn cơm xong Ngụy thị tiếp nhận ôm Sở Hàm Yên vào trong ngực cho con bé ngủ, Trần A Phúc mới tìm giờ rảnh ăn cơm.
Trần A Phúc nhanh chóng ăn một chén cơm, liền cùng La quản sự ăn cơm xong cùng đi Lão Hòe thôn. Bởi vì Vương thị phải chiếu cố A Lộc, lại muốn ôm Đại Bảo đã buồn ngủ, liền không đi.
Lão Hòe thôn cách trấn Quảng Hà rất gần, Trần A Phúc cùng La quản sự ngồi xe ngựa đi không đến hai khắc đồng hồ liền đến nơi. Mấy nhà tá điền đã chờ ở cửa thôn, mấy người đi nhà Lý Chính. Trần A Phúc lại đưa lên hai bao điểm tâm cùng mua hai cân thịt ở trên trấn cho Lý Chính, do Lý Chính làm chứng kiến, ký hợp đồng cho thuê ruộng.
Sau đó, Trần A Phúc cùng La quản sự trở lại trấn Quảng Hà. Sở Hàm Yên cùng Trần Đại Bảo còn chưa tỉnh, do Ngụy thị cùng Trần A Phúc ôm ngồi trên xe ngựa, một đoàn người ngựa chạy tới phương hướng Đường Viên.
Đi nửa canh giờ, buổi chiều đầu giờ Thân, liền đến Đường Viên.
Hai đứa bé còn chưa tỉnh, Trần A Phúc ôm Đại Bảo xuống xe, Vương thị cũng từ trong một chiếc xe khác xuống cùng nhau, đến nói cám ơn Sở Lệnh Tuyên và La quản sự.
La quản sự để Trần A Phúc ngày mai nghỉ ngơi và hồi phục, ngày kia giờ Tị đi Đường Viên dạy Yên tỷ muội thiêu thùa may vá.
Sau đó, lên xe ngựa Vương thị cùng Trần A Lộc ngồi, đồ đạc trong chiếc xe này đều là Trần gia, phu xe muốn trực tiếp đưa bọn họ đi Trần gia đông bắc Hưởng La thôn bên cạnh.
Xe ngựa chạy ở trên đường nhỏ uốn lượn, so với trước tròng trành hơn nhiều. Nhìn qua ngoài cửa sổ phong cảnh quen thuộc, còn có mơ hồ một mảnh thôn xóm, Trần A Phúc kích động. Mặc dù mới xuyên việt tới đây hơn nửa năm, thế nhưng hai nóc nhà tranh làm cho lòng nàng đã có nhà thuộc về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]