Chương trước
Chương sau
Sở Lệnh Tuyên nhìn qua bóng lưng Trần A Phúc, đối với nữ tử này rất tò mò. Trước nàng là một si nữ, sau khi khỏi bệnh xinh đẹp thông tuệ đến làm cho người ta trừng mắt. Làm điểm tâm miệng đầy thơm ngát, làm khuy cài và xiêm y đặc biệt đẹp mắt, làm con rối lại càng mới mẻ đặc biệt.

Nàng mặc dù có nhi tử, nhưng vẫn là một thiếu nữ mười lăm tuổi. Vì cái gì có lực hấp dẫn lớn với bọn nhỏ như vậy? Nàng tựa như rất hiểu được Yên Nhi, Yên Nhi cũng cực thích nàng.

Đặc biệt là lần đó, một cô nương trải qua chuyện xảy ra như vậy, nhất định sẽ mắc cỡ đến đại loạn. Mà nàng lại bất đồng, mặc dù cũng xấu hổ đỏ mặt, lại lỗi lạc hào phóng...

Trần A Phúc ôm Sở Hàm Yên lên chiếc xe ngựa có lọng che lớn nhất, Trần Đại Bảo cũng được Ngụy thị ôm lên. Trong buồng xe rộng rãi hoa lệ, còn có bàn nhỏ, tương đương với Rolls Royce đời trước tăng thêm. Sau đó lại đi tới một phụ nhân thanh tú chừng ba mươi tuổi, Ngụy thị nói nàng là Tống mụ mụ, là mụ mụ quản sự mới tới bên cạnh Yên tỷ muội.

Trong tay Tống mụ mụ còn cầm một cái chén đồ sứ thanh hoa tinh tế, bên trong chứa gạo nếp táo. Nàng cầm chén đặt ở trên bàn con, cười nhặt lên một viên quả táo đút vào trong miệng Sở Hàm Yên, vừa cười cho Đại Bảo một viên.

Phụ nhân không tệ. Mặc kệ nàng là thật tâm hay là mặt mũi, ít nhất không xem thường Đại Bảo.

Chỉ chốc lát sau xe ngựa liền chạy. Loại xe ngựa này giống như an bài trang bị giảm xóc, chạy rất vững vàng. Thất Thất và Hôi Hôi ở trong xe một hồi liền không nhịn được, từ cửa sổ bay lên trời không, ở trên đỉnh đầu đội nhân mã này lẩn quẩn bay tới phía trước.

Sở Hàm Yên bò tới trong lòng Trần A Phúc, vẫn luôn ngửi hương vị trên vai nàng. Đợi đến mùi vị đó dần dần biến mất, mới ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Trần A Phúc hai mắt. Rầu rĩ nói: "Điểu điểu... bay ..."

Hương vị trên bờ vai mình không hấp dẫn được con bé, thì phải trao đổi với bé. Tiểu cô nương cảm thấy hứng thú nhất là Kim Yến Tử, như vậy liền ra tay từ phương diện này.

Trần A Phúc cười nói: "Đúng vậy, điểu điểu bay rồi, nó là bay đi phía nam. Yên tỷ muội còn nhớ rõ không? Trần di đã nói với con, con chim kia là tiểu Yến Tử, tên gọi Kim Bảo. Mùa thu hàng năm Tiểu Yến Tử cũng sẽ từ phương bắc bay về phía nam, bởi vì phương bắc lạnh, không có sâu nhỏ cho nó có thể ăn. Đợi đến mùa đông đi qua, mùa xuân đến, hoa nở, sâu nhỏ nó thích ăn cũng đi ra, nó sẽ lại bay trở về... A, Yên tỷ muội cười rồi, Yên tỷ muội thích tiểu Yến Tử bay trở về, cũng thích hoa nhi xinh đẹp, đúng không? Ừ, đúng vậy, phàm là tiểu nương tử đều thích đẹp, đều thích xem hoa nhi xinh đẹp, tiểu Yến Tử cũng thích, Kim Bảo càng ưa thích..."

Trần A Phúc tốc độ nói chuyện rất chậm, nhẹ nhàng nói cùng Sở Hàm Yên, như gió mát ôn nhu.

Mắt Sở Hàm Yên đa số thời điểm là ngơ ngác, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn Trần A Phúc vài lần, rất nể tình ngoắc ngoắc môi, thế nhưng còn "A" vài tiếng.

Tống mụ mụ thấy vậy, cao hứng thấp giọng nói: "Xem, tỷ muội cười rồi, nha, tỷ muội thật thông minh."

Trần A Phúc nhìn Tống mụ mụ một cái, thanh âm ôn nhu, trong mắt hàm yêu thích, thật sự là vị mụ mụ quản sự không tệ. Cười nói: "Yên tỷ muội rất thông minh, về sau Tống mụ mụ nói chuyện nhiều cùng Yên tỷ muội, thì nàng sẽ cười đối với ngươi, nói với ngươi."

Tống mụ mụ và Ngụy thị đều không tiếng động cười cười, thầm nói, các nàng nói mấy cái sọt, tỷ nhi ngay cả một cái ánh mắt cũng không đổi được, đừng nói cười cùng các nàng, hoặc là nói chuyện.

Sở Hàm Yên hình như bất mãn Trần A Phúc không nói điểu điểu với mình, bắt đầu cáu kỉnh, hé miệng muốn khóc hai tiếng.

Trần A Phúc lại vội vàng cười nói đến tiểu Yến Tử cùng Sở Hàm Yên, nói đến Kim Bảo. Trần Đại Bảo cũng sẽ nói một chút cậu tưởng niệm với Kim Bảo, nói nếu như nó nhìn thấy nhiều tiểu Yến Tử mặc quần áo hoa như thế, không biết sẽ cao hứng bao nhiêu.

Sở Hàm Yên nhìn con rối Yến Tử trong tay nói: "Điểu điểu... Yến Tử... xiêm y hoa."

Trần A Phúc vui vẻ nâng nâng con rối tiểu Yến Tử nàng cầm trong tay nói: "Ai nha, Yên tỷ muội thật thông minh, biết rõ Yến Tử mặc xiêm y hoa. Ừ, đúng vậy, quần áo hoa này là Trần di làm. Tỷ muội thích dạng xiêm y hoa gì, nói một chút với Trần di, Trần di làm được cho nó mặc vào."

Trần Đại Bảo vội vàng nói: "Yên Nhi muội muội, nương ta biết hát khúc nhi 'Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa', còn rất dễ nghe." Lại năn nỉ Trần A Phúc: "Nương, mau hát cho Yên Nhi muội muội một chút đi, Yên Nhi muội muội nhất định thích nghe."

Sở Hàm Yên hình như không có hứng thú đối với khúc nhi, cũng hình như không hiểu vì sao kêu khúc nhi, mờ mịt nhìn Trần Đại Bảo một cái, lại cúi đầu xem con rối tiểu Yến Tử trong tay.

Hài tử đáng thương, trong nhà kia khẳng định không ai hát ca qua cùng nàng, cho dù là bài hát ru con.

Nhưng mà, Trần A Phúc vẫn là không hát, đây là cổ đại, làm sao có thể ca hát ở trong xe ngựa. Nàng cố ý đặt ngón trỏ ở trên bờ môi nói: "Sao có thể hát khúc nhi ở trong này? Chúng ta trở về lặng lẽ hát, chỉ hát cho Yên tỷ muội và Đại Bảo nghe."

Sở Hàm Yên nghe, lại quơ quơ con rối tiểu Yến Tử trong tay, nói: "Thiểu... Thiểu, điểu điểu, Yến Tử, Kim Bảo nghe." (thiểu: khẽ khàng, lặng lẽ)

Trần A Phúc ha ha cười nói: "Đúng nha, Yên tỷ muội thật tốt, còn nhớ rõ cho Kim Bảo nghe. Trần di xém chút thì quên nó rồi, Kim Bảo cũng thích nghe Trần di hát khúc nhi đấy..."

Sở Lệnh Tuyên cưỡi ngựa đi theo phía sau xe ngựa, miệng mặc dù là mím môi, nhưng khóe môi lại liên tục khẽ câu lên. Nghe Trần A Phúc nói không thể hát khúc nhi, trong lòng không hiểu sao có chút mất mát. Thanh âm kia không tính là thanh thúy, lại rất là êm tai, không biết hát khúc nhi ra là như thế nào. Có thể giống như nàng nói chuyện, dịu dàng được như gió mát phất qua bên tai, khiến người ta chậm rãi thích ý hay không?

Đáng tiếc, nàng muốn "Lặng lẽ hát".

Nhưng mà, Sở Lệnh Tuyên rất vui vẻ vì quyết định của mình. Trần gia nương tử làm "sư phụ may vá" cho Yên Nhi, Yên Nhi nhất định sẽ vui vẻ được nhiều.

Buổi trưa qua, một đoàn người ngựa liền đến trấn Quảng Hà, trực tiếp đi tửu lâu trên trấn Quảng Hà. Sở gia hình như thường xuyên ăn cơm trong này, chưởng quỹ vừa thấy bọn họ đến, vội vàng ra đón, lĩnh Sở Lệnh Tuyên đến một gian phòng riêng. Đầy tớ khác ăn cơm ở trong đại đường, có bốn bàn, nam ba bàn nữ một bàn. Sở gia đã phái người tới chỗ này trước, thức ăn đã xếp đặt lên bàn.

Tống mụ mụ muốn ôm Sở Hàm Yên tiến vào phòng riêng, nhưng Sở Hàm Yên ôm cổ Trần A Phúc không buông, bất đắc dĩ chỉ phải để cho Trần A Phúc ôm Sở Hàm Yên đi phòng riêng.

Từ trong lòng mà nói, Trần A Phúc không muốn cùng "Anh hùng" có quá nhiều tiếp xúc. Thật sự là ngày mới vừa xuyên việt đến mình quá chật vật nhéch nhác, lần trước Sở tiểu cô nương lại làm cho mình quá lúng túng. Lại nói, cái người này trừ đối với Sở tiểu cô nương ra, đối với người nào đều là lạnh như băng, nghiêm túc đến dọa người.

Nàng nói ở bên tai Sở Hàm Yên: "Tỷ muội ngoan ngoãn nha, con và Tống mụ mụ đi ăn cơm, ăn cơm xong lại chơi cùng Trần di."

Sở Hàm Yên cũng sẽ không giảng đạo lý, méo miệng liền khóc lên.

Sở Lệnh Tuyên đang đi ở phía trước liền dừng lại, quay đầu lại nói: "Trần sư phụ liền mang tỷ muội cùng đi phòng riêng ăn đi, Đại Bảo cũng tới." Dừng một chút còn nói: "La thúc đã nói cùng ta ngươi muốn đi công chuyện. Không trở ngại, chờ tỷ muội buổi trưa nghỉ ngơi, ngươi liền cùng La thúc cùng đi xử lý, chúng ta lại ở chỗ này chờ các ngươi."

Thanh âm mặc dù vẫn vắng lạnh như cũ, nhưng vẻ mặt hình như không có lạnh lùng như lúc trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.