Buổi trưa liền đến ngoài cửa thành phủ thành. Vương thị trả cho Cao lão bá hai trăm văn tiền xe, người một nhà xuống xe. Cao lão bá ở lều trà đút cho con lừa, sau một lúc nghỉ ngơi liền đi trở về, hắn muốn đuổi trở lại Hưởng La thôn trước khi trời tối.
Mấy người cáo biệt cùng Cao lão bá, lại thuê một chiếc xe la, tiến vào phủ thành.
Phủ thành khí phái hơn thị trấn nhiều. Trong thành chủ đạo là trải đá xanh, đặc biệt rộng rãi, cửa hàng hai bên san sát như vảy lân. Cửa hàng đa số là tiểu lâu mấy tầng, tường xanh mái ngói, cửa son lầu các, rất là hoa lệ. Cửa hàng hơi lớn trang trí lại càng vui mắt, bên ngoài còn treo rất nhiều đèn màu. Trên đường cái rất nhiều xe ngựa lọng che tới lui, hai bên người hối hả.
Đại Bảo nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn mở ra đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà. Hôi Hôi và Thất Thất cũng từ bên trong bố đưa cái đầu nhỏ ra, liếc nhìn chung quanh.
Trần A Phúc cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn tiểu shota, về sau phải dẫn hắn nhiều đi ra ngoài từng trải.
Ra khỏi đường lớn, lại qua mấy con phố vài con hẻm, con đường càng ngày càng hẹp, phòng ở cũng không khí phái rộng rãi như lúc trước. Phòng ở bên trong này tốt xấu lẫn lộn, có một ít gạch xanh nhà ngói tạm coi là mới, cũng có chút là phòng cũ thấp bé.
Vương thị nói, nhà Trần Thực sẽ ngụ ở bên trong ngỏ hẻm này.
Chỗ đầu hẻm có một nhà bán bánh nướng, Trần A Phúc xuống xe mua mười cái. Này lúc đã quá buổi trưa, vợ chồng Trần Thực lại bận rộn, không để cho bọn họ bận rộn làm bữa cơm trưa.
Xe la đi đến trước một cái cửa hàng nhỏ thì dừng lại, Vương thị nói đến rồi.
Đây là một cửa hàng nhỏ bán tạp hóa, cửa hàng tên là Trần Tam tạp phô. Sơn hồng trên cửa chính đã phai màu, có nhiều chỗ thậm chí loang lổ tróc ra. Cách vách còn có một cửa hàng mặt tiền nhỏ, là một tiệm bán dầu. Đây là Trần Thực chia cửa hàng của mình ra làm hai, cho thuê.
Mấy người mới vừa chuyển mấy thứ xuống, một nam nhân liền từ trong cửa hàng đi ra, lớn tiếng cười nói: "Đại tẩu, đệ tính mấy ngày này mọi người sẽ đến, vẫn luôn ngóng trông đây."
Nam nhân này lớn lên có hai phần giống nhau với Trần Danh cùng Trần Nghiệp, mặc trường sam bằng lụa hơi cũ, ngoài ba mươi, vóc dáng trung đẳng, thanh tú trắng nõn, giữ lại râu ria ngắn, đúng là Trần Thực. Ba huynh đệ Trần gia, Trần Thực lớn lên khôi ngô nhất.
Hắn lại nhìn Trần A Phúc nói: "A Phúc thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, còn nhận ra Tam thúc không?" Lại chào hỏi A Lộc cùng Đại Bảo.
Nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của hắn, mấy người ngồi xe mệt nhọc cũng tiêu trừ không ít, tỷ đệ Trần A Phúc kêu "Tam thúc", Đại Bảo hô: "Tam gia gia".
Lúc này, trong cửa hàng lại đi ra một phụ nhân chừng ba mươi tuổi cùng một cô nương.
Phụ nhân là Trương thị, tiểu cô nương là Trần A Mãn nữ nhi Trần Thực. Trương thị tướng mạo thong thường, đầy mặt hiền hòa. Trần A Mãn giống cha, tiểu cô nương đặc biệt thanh tú.
Trần Danh cùng Trương thị có ba đứa con trai con gái, đại nhi tử Trần A Ngọc mười bốn tuổi, nhị nữ nhi Trần A Mãn mười hai tuổi, tiểu nhi tử Trần A Đường chín tuổi.
Mấy người từ trong cửa hàng xuyên qua tiến vào hậu viện. Hậu viện không lớn, đối diện cửa hàng là hai gian sương phòng mang hai phòng bên. Bên trái ba gian phòng ở thấp bé, một gian phòng bếp, một gian kho hàng, một gian phòng tắm. Bên phải chỉ có một cái chuồng gà, cùng cách vách xài chung tường lấp kín.
Trần Thực mời bọn họ tiến vào phòng bên phải, trong phòng gần cửa sổ là một cái giường, bên cạnh giường một đống rương cũ. Bên trong nhất còn có một cái bếp lò nhỏ dùng gạch đất đắp lên, đại khái là mùa đông dùng để sưởi ấm.
Đây là phòng của hai huynh đệ Trần A Ngọc, Trần A Đường, hiện tại nhường cho bốn miệng ăn cả nhà bọn họ ở, hai huynh đệ trụ đi đại sảnh ở tạm.
Trương thị lại muốn đi phòng bếp cán sợi mì cho bọn họ, bị Vương thị giữ chặt, nói bọn họ mua bánh nướng, uống nước lạnh ăn bánh là được. Trương thị vẫn đi nấu cho bọn họ một nồi canh trứng củ cải trắng.
Mấy người cơm nước xong, Đại Bảo cùng A Lộc nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mẹ con Trần A Phúc lấy ra đồ muốn đưa tặng.
Trừ đại phòng cùng lão phu nhân đưa hai giỏ rau cải tươi nhà trồng ra, hai bao điểm tâm, chính là nhị phòng đưa. Mấy khối sa tanh, Trần Thực là màu lam, Trương thị màu nâu nhạt, hai huynh đệ Trần A Ngọc màu xanh nhạt, Trần A Mãn màu đỏ. Mặt khác lại đưa hai huynh đệ hai cây bút, hai thỏi mực, hai xấp giấy Tuyên Thành tốt, Trần A Mãn hai đóa quyên hoa cùng mấy sợi tơ.
Trần Thực biết hàng, vừa nhìn những vật này, giật mình không thôi, nói: "Ai da, vải này là Giang Nam làm ra, hai cây bút này còn là Văn Thượng Trai kinh thành. Đồ vật quý trọng như thế loại cho chúng ta, làm sao lại không biết xấu hổ."
Vương thị cười nói: "Trong nhà còn có." Lại đơn giản nói chuyện nhà mình làm đồ vật cho tiểu chủ tử Đường Viên cùng chuyện Đại Bảo bồi nàng chơi đùa. Lại đề cập chuyện đại phòng bởi vì sa tanh mà đại náo, còn nhắc bọn họ đừng mặc những sa tanh này đi nông thôn.
Còn nói: "... Chúng ta cũng không phải là không muốn cho phòng lớn, quản gia của ta vẫn luôn nói phải báo đáp đại bá. Chỉ là đại tẩu, chao ôi... Chúng ta không dám cầm ra nhiều."
Trương thị cười khẩy nói: "Hồ thị quả thật không biết xấu hổ, trước mặt đại bá và bà bà mà cũng dám như thế. Các tẩu làm như thế là đúng, thói quen, nàng ta vẫn không thể cạo hết toàn bộ gia tài nhà tẩu xuống mấy tầng." Trương thị là vô cùng tức giận Hồ thị.
Trần Thực thở dài nói: "Đại ca là một huynh trưởng tốt, lúc ban đầu thời điểm chúng ta là người một nhà, hắn che chở huynh đệ chúng ta. Hiện tại phân gia, hắn che chở thê nhi của mình. Chao ôi, chỉ là tức phụ không tìm kỹ, đại tẩu làm việc rất quá mức."
Trần A Mãn cầm lấy khối sa tanh kia cười đến mặt mày cong cong, khoa tay múa chân làm cái gì đẹp mắt. Còn nói hiện tại phủ thành lưu hành hai loại khuy cài hợp thời, một loại gọi đại khuy cài hoa cúc, một loại gọi tiểu khuy cài hoa mai, cực kì xinh đẹp. Rất nhiều người nhà có tiền đều đi Nghê Thường thêu phường mua xiêm y hoặc là may xiêm y, xiêm y chỗ đó dùng chính là hai loại khuy cài này. Cũng đơn độc bán khuy cài, chỉ là quá đắt.
Cuối cùng còn cau mũi nói: "Đáng tiếc Nghê Thường thêu phường bán khuy cài quá quý giá, chúng ta mua không nổi. Trước đó vài ngày, ta cùng Thu tỷ tỷ đi chỗ đó một lần, muốn nhìn một chút cái nút áo kia là làm như thế nào, tuy rằng chúng ta làm được không đẹp mắt như được bán, cũng có thể ứng hợp với tình hình. Kết quả không đợi chúng ta xem cẩn thận, liền bị người ta đuổi đi ra. Nếu như bộ quần áo này phối hợp khuy cài hoa cúc hoặc là khuy cài hoa mai, ai nha, không biết có bao nhiêu xinh đẹp." Trần A Phúc cười rộ lên. Khuy cài hoa cúc đã bắt đầu lưu hành, còn làm ra một loại khuy cài hoa mai, vị thiếu phu nhân người nhà có tiền kia thật đúng là tài giỏi. Nghe Kim Yến Tử trước kia đã nói qua, nhà nàng giống như ở tỉnh thành Thạch Châu phủ, làm ăn cũng làm được đến phủ thành Định Châu xa hơn hai trăm dặm. Lại vừa nghĩ, Kim Yến Tử còn nói qua các nàng gia giống như là thân thích cùng Sở Hàm Yên, Sở gia ở Định Châu phủ, có lẽ là bọn họ có làm ăn lui tới cũng không nhất định.
Con rối của mình cũng có thể đi Nghê Thường thêu phường thử thời vận, nếu như hợp tác tốt, mình còn có được nhiều sáng ý hay...
Vương thị nghe, cười nói: "Khuy cài hoa cúc đó chính là A Phúc mân mê ra, bán cho thiếu phu nhân người nhà có tiền, nếu không khi đó chúng ta làm sao có bạc kia xem bệnh cho A Lộc." Nhìn thấy ánh mắt Trần A Mãn ngạc nhiên mừng rỡ, lại nói: "Chỉ tiếc, khi đó nói rõ cùng các nàng, trong vòng một năm chúng ta không thể làm loại khuy cài này, cũng không thể đem ra ngoài bán lấy tiền. Những quý nhân kia chúng ta không thể trêu vào, bọn họ nói cái gì, chúng ta liền được nghe cái đó."
Trần A Mãn tiếc nuối bĩu môi.
Trương thị cười nói: "Sa tanh này bắt mắt, thích hợp làm áo xuân, chờ sang năm kỳ hạn đến, lại để cho Nhị bá nương cùng A Phúc tỷ của con nói cho con biết làm thế nào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]