Vương thị cũng kích động không thôi, cười nói: "Không đâu." Bà lấy ra viên ngọc lục bảo hiểu biết nói: "Viên này gọi là ngọc lục bảo, không phải là ngọc bích. Ông xem màu sắc một chút, nó nhạt hơn ngọc bích, còn có chút trong suốt. Trước kia ta ở thêu phường chứng kiến một vị phu nhân mang đồ trang sức đeo tay đặc biệt đẹp mắt, về sau nghe chưởng quỹ nói đó gọi là ngọc lục bảo, so với ngọc bích còn đáng giá hơn. Viên ngọc lục bảo này, hơn nữa nhiều viên ru-bi như thế, có thể không chỉ một trăm lượng bạc."
Trần A Phúc liền nói muốn cầm chúng nó đi phủ thành bán mua đất đai. Còn nói không mua đất ở phụ cận, mua xa một chút, rồi cho thuê, người khác cũng sẽ không biết.
Trần Danh hỏi: "Nếu như vạn nhất bị người khác biết rõ, vậy con giải thích như thế nào lai lịch số tiền này đây? Cũng không thể nói các con nhặt bảo thạch ở bên trong cánh rừng phía tây. Như vậy, rất có thể có rất nhiều người có tiền cũng sẽ đứng ra nói bản thân ném bảo thạch ở chỗ đó."
Trần A Phúc cười nói: "Đích xác nếu muốn truy cứu tới, chúng ta cũng nói. Nghe La quản sự nói, Trần Trụ Trì nói Hoa Cẩm Tước kia không phải là phàm phẩm, bà ấy để đại gia Sở gia cho con bạc. Con tính, sẽ không thấp hơn trăm lượng. Con bán túi may vá trên trăm lượng bạc, bán công thức sốt thịt cùng hoàng kim hoạt nhục lại được rất nhiều lượng bạc, còn có chủ tử Đường Viên thưởng chúng ta. Đến thời điểm con sẽ bán những con rối kia, con không nói số lượng thực tế, bọn họ cũng không biết chúng ta rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền." Còn nói: "Như mua được nhiều, con còn muốn chia vài chục mẫu ở danh nghĩa của cha, về sau truyền cho đệ đệ."
Trần Danh lập tức vội vàng khoát tay nói: "Cha không cần. Con đã cho cha nhiều bạc như vậy rồi, cha muốn mua đất về sau sẽ tự mình mua. Huống chi, nếu như đại bá nương của con biết rõ ta danh nghĩa có nhiều ruộng đất như vậy, lại chưa nói cho bọn họ biết, không biết rõ sẽ phải làm ầm ĩ như thế nào, đại bá của con cũng sẽ mất hứng. Cha không muốn chọc đại bá của con tức giận, sau này hãy nói đi."
Vương thị cũng nói: "Cha con nói đúng lắm, nếu chúng ta mua đất mà chưa nói, đại bá nương của con lại muốn nói chúng ta giấu giếm, đại bá cũng sẽ mất hứng."
Trần Danh cùng Vương thị cho dù không thèm để ý ý tưởng của Hồ thị, lại không thể không thèm để ý suy nghĩ của Trần Nghiệp.
Trần A Phúc thầm nói, Trần Danh vẫn Vương thị vẫn là quá bánh bao một chút. Trần Nghiệp là nuôi lớn Trần Danh, nhưng cũng không thể cái gì cũng đều phải xin hắn chỉ thị hồi báo, dùng tiền của mình còn phải xem sắc mặt của người khác. Nếu như không được, liền ghi khế trực tiếp ở trên đầu A Lộc.
Buổi tối ngày sáu, Trần lão thái cùng Trần Nghiệp, Hồ thị lại tới, bọn họ mang theo một ít điểm tâm cho Trần Thực, cùng với ngô mới vừa thu hoạch, đậu phộng, hạt vừng, rau xanh các loại.
Trần Nghiệp còn nói: "Kêu lão Tam trở về lễ mừng năm mới, nương nhớ nó, ta cũng nhớ nó."
Vương thị gật đầu đáp ứng.
Trần lão thái nhìn Hồ thị một cái, tức giận đến hừ một tiếng. Vốn là lần này lão phu nhân cũng muốn cùng Vương thị đi thăm một nhà con thứ ba một chút, nhưng mấy ngày nay bà có chút nhức đầu, vẫn luôn uống thuốc, chỉ dành phải từ bỏ ý nghĩ này. Bà có ý riêng nói với Vương thị: "Nói với lão Tam, hiện tại cuộc sống hai nhà lão đại, lão Nhị đều khá giả, kêu nó gặp chuyện khó xử không cần tự mình gánh vác, hai vị huynh đệ cũng sẽ giúp một phen. Năm nay lễ mừng năm mới, hắn nhất định phải trở về thăm lão nương một chút."
Nhị phòng Trần gia lần này không gia mang thức ăn cho Trần Thực, bọn họ biết rõ đại phòng cùng Trần lão thái sẽ đưa một ít này. Bọn họ đưa là sa tanh, hoa cài đầu cùng một chút đồ dùng học tập.
Trần Thực cùng tức phụ Trương thị của hắn tính tình cũng không tệ, trước giúp A Lộc bận rộn, một nhà Trần Danh đặc biệt cảm kích bọn họ. Lần này lại muốn đi phiền toái nhà hắn mười ngày nửa tháng, cho nên đưa lễ vật không nhẹ.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng người Trần gia rời giường, ăn xong điểm tâm, còn mới giờ Mẹo, Cao lão đầu liền đuổi xe lừa đến. Hai ngày trước, Vương thị liền nói với hắn hôm nay muốn thuê xe lừa nhà hắn.
Trước khi ra cửa, Trần Đại Bảo còn căng thẳng dặn dò Trần A Phúc: "Nương, bạc và bảo thạch đều cất kỹ chưa?"
Trần A Phúc nói: "Nhi tử yên tâm, nương cất đồ bí ẩn, không ai phát hiện được."
Trần Đại Bảo nghe vậy mới yên tâm.
Sáng sớm mùa thu cũng có hàn khí, Vương thị cầm đệm giường trải ở trên xe, A Lộc nằm xuống, lại đắp cho hắn cái chăn mền. Đặt ba cái giỏ lớn hai cái làn lên sau xe, Vương thị, Trần A Phúc cùng Đại Bảo mới ngồi lên xe.
Bọn họ vẫy tay từ biệt cùng Trần Danh đứng ở trong cửa hàng rào, nhìn bóng người hắn càng ngày càng nhỏ cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Truy Phong vẫn chạy theo đưa bọn họ ra khỏi thôn, ở mấy người khuyên bảo mới nén lệ dừng lại. Trần Đại Bảo đã nói xong cùng nó, kêu nó ở nhà trông nhà cùng bồi ông ngoại. Lại để cho Thất Thất cùng Hôi Hôi đi chơi nhiều trong cánh rừng, ít ở nhà phiền ông ngoại. Còn đặc biệt khuyên bảo chúng nó, chỉ có thể đi cánh rừng phía tây trước kia Kim Bảo thường mang chúng nó đi, không thể chạy loạn, nếu không sợ chúng nó tìm không được đường về nhà.
Hưởng La thôn cách phủ thành Định Châu không xa, chỉ có năm mươi mấy dặm đường, trên đường phải đi qua một cái huyện Trung Ninh. Bởi vì một đường này đều là đồng bằng, con đường bằng phẳng, cho nên xe lừa chạy hơn ba canh giờ có thể đến. Nói cách khác, giờ Mẹo xuất phát, như không có ngoài ý muốn, thì buổi trưa sẽ tới.
Trần A Phúc đội nón lên, mấy người ngồi trên xe lắc lư, dọc đường nhìn cảnh sắc, câu có câu không trò chuyện, thời gian trôi thật nhanh. Đây là giải đất bình nguyên, dọc đường có thật nhiều ruộng tốt, Danh Phú kỳ thật là đất lành, dường như trị an không tồi.
Đi một canh giờ sau, A Lộc vẫn nằm nhìn trời đột nhiên chỉ bầu trời nói: "Mau nhìn, hai con chim một lớn một nhỏ, giống như Thất Thất và Hôi Hôi nhà chúng ta."
Mấy người ngẩng đầu nhìn lên, xác thực như là Thất Thất và Hôi Hôi, đang bay tới phương hướng với bọn họ.
Đợi đến trước mắt, thật sự là chúng nó. Hai con chim nhỏ rơi xuống, Hôi Hôi rơi ở trên tay Trần A Phúc, Thất Thất rơi ở trên tay Trần Đại Bảo.
Đại Bảo mất hứng sẵng giọng: "Các đệ sao không nghe lời như thế, con đường này không phải là đường các đệ quen thuộc, vạn nhất tìm không được đường về thì làm sao.
Trần A Phúc cũng nói: "Chúng ta là đi làm chính sự, không có thời gian trog6 chừng các ngươi. Vạn nhất lại có quý nhân ép mua các ngươi thì làm sao, đi theo Cao lão bá về nhà."
Hôi Hôi và Thất Thất không muốn đi trở về, vừa dùng sức quạt cánh vừa gọi "Mẫu thân", gọi "Đại Bảo", gọi "Cậu".
Đại Bảo cùng A Lộc liền đều không đành lòng, giúp bọn nó nói lời hữu ích: "Cứ để chúng nó đi thôi, chúng đệ nhất định giấu kỹ bọn nó."
Cao lão bá cười to không thôi: "Hai con vẹt này thật thông minh, chả trách vài ngày trước trong thôn đều truyền ra có người đánh chủ ý chúng nó, vẫn là La đại gia lên tiếng, chúng nó mới không bị người cướp mất."
Trần A Phúc bất đắc dĩ, dọn ra một cái rổ đựng hạt vừng, để chúng nó đi vào, lại đắp lên một tấm vải.
Trên đường, đừng nói là đại gia có tiền, cho dù là hai tráng nam cũng có thể bắt bọn họ "Ép mua".
Cách phủ thành Định Châu còn hai mươi mấy dặm, liền thường xuyên có thể chứng kiến quân nhân mặc bộ nhung trang. Phủ thành Định Châu mặc dù không phải là tỉnh thành, nhưng bởi vì đều là yếu địa chiến lược các đời triều đại, cho nên xung quanh đóng quân rất nhiều. Đồng thời bởi vì gần kinh thành, kênh đào Bắc phải đi qua nơi đây, là đầu mối giao thông then chốt, kinh tế lại cực kỳ phồn thịnh, trình độ giàu có và đông đúc không thua gì tỉnh thành Thạch An Phủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]