Trần Nghiệp nghe Hồ thị muốn để cho mình đi nhị phòng đòi vẹt, mất hứng, nói: "Đồ của người ta, hài tử người ta cũng thích, dựa vào cái gì cho nhà bà?"
Còn nói, hai vị huynh đệ của hắn đã đặc biệt không tệ, vẫn luôn nhớ kỹ tình nghĩa hắn cung cấp nuôi dưỡng bọn họ. Tam phòng xây căn nhà lớn cho bọn họ, nhị phòng cuộc sống vừa vặn tốt lên, liền thường xuyên đưa ăn uống cho nhà mình, còn đưa nhiều sa tanh như vậy. Kêu mụ đừng kiến thức hạn hẹp như vậy, cái gì cũng muốn, tiếp tục như vậ nữa, sẽ làm tình cảm huynh đệ bọn họ phai nhạt ...
Trần Nghiệp đang nói cùng Hồ thị, Trần A Quý liền đi đến, cũng nói: "Nương, người cũng nghe khuyên chút đi. Người cứ cái đà theo mấy thúc thúc đòi này nọ, không tốt. Cha và con làm việc đêm ngày, cũng không ủy khuất người cùng bọn muội muội, nhà chúng ta hiện thời đã là phú hộ có cuộc sống khá giả ở trong thôn, người cũng nên chừa cho cha cùng con chút thể diện đi. Còn có A Cúc, nương phải dạy dỗ nó thật tốt."
Trần A Quý là người tính tình khó chịu không nói nhiều, hiếm khi nói nhiều như thế.
Trần Nghiệp nói: "A Quý nói đúng, bà phải quản lý A Cúc chặt một chút, cũng sắp tìm nhà chồng, còn không hiểu chuyện như vậy."
Hồ thị nghĩ tới những thứ này, nhịn vài hồi, mới ép lời muốn nói xuống.
Qua tết Trung thu, chỉ cần La Mai cùng đệ La Minh Thành không tới nhà chơi, Trần Đại Bảo liền vội vàng đi đầu thôn Đông nhặt củi. Buổi sáng buổi chiều mỗi cái một lần, cậu phải nhặt tồn nhiều một ít, chờ đầu tháng sau bọn họ đi phủ thành, ông ngoại mới có củi đun. Có đôi khi Trần A Phúc làm xong việc trong tay, cũng sẽ bồi cậu cùng đi.
Sau ngày hai mươi, cán ngô mặc dù kéo rất nhiều về sân nhỏ, nhưng còn chưa khô, phải chờ mấy ngày nữa khô hẳn mới có thể làm củi đốt.
Nếu như tiểu huynh muội kia đến, thì Đại Bảo sẽ bồi bọn họ chơi đùa, Trần A Phúc cũng sẽ biến đổi đa dạng làm một ít thức ăn.
Ban đêm hôm nay, nghênh đón trận mưa đầu thu. Mưa phùn liên tục, cả một đêm.
Ngày hôm sau Trần Đại Bảo viết chữ xong đã là giờ Tị, thấy tỷ đệ La Minh Thành không tới, cậu liền tự giác mà dẫn dắt Truy Phong đi trong thôn hẹn Tiểu Thạch Đầu cùng Tứ Hỉ Tử cùng đi nhặt củi. Trong nhà Tiểu Thạch Đầu cùng Tứ Hỉ Tử không cần bọn họ nhặt củi, nhưng hai bọn họ nguyện ý đi theo Đại Bảo đi trong rừng cây chơi.
Trần A Phúc khuyên nhủ: "Còn có chút ướt, ngày mai lại đi?"
Đại Bảo lắc lắc đầu, nói: "Không, tích góp nhiều củi một chút cho ông ngoại."
Trần A Phúc cũng chỉ đành theo cậu. Thất Thất cùng Hôi Hôi còn muốn cùng đi chơi, Trần A Phúc dặn dò: "Các ngươi muốn chơi thì bay vài vòng ở trên không trung, hoặc là đi bên trong cánh rừng trong núi, ngàn vạn lần cách xa người một hútt, đừng để người ta bắt lấy."
Thất thất cùng Hôi Hôi nghe, mở cánh ra, bay lên bầu trời cao cao.
Trần A Phúc liền cầm lấy xiêm y làm cho Dương Thiến đi đông phòng lão viện làm. Trong tay nàng vừa làm công việc, bên cạnh nói chuyện cùng Trần Danh cùng Vương thị.
Lúc này, Hồ thị đến. Mụ không có ở cửa kêu cửa, mà là trực tiếp mở cửa hàng rào đi vào.
Vương thị chỉ đành phải nghênh mụ tiến vào đông phòng.
Trần A Phúc đã bỏ sa tanh làm quần áo trẻ em vào tủ giường, trong lòng buồn bực muốn chết, dùng sa tanh nhà mình may xiêm y, mà giống như kẻ trộm.
Hôm nay Hồ thị hiếm khi mặt mày hớn hở. Theo chân bọn họ nói nhăng nói cuội một lúc, nói: "Ồ, hai con chim nhỏ kia của nhà ngươi đâu?"
Vương thị nói: "Đi chơi rồi."
Hồ thị cười cười, lại nói: "Ta cho nhị thúc cùng đệ muội một biện pháp kiếm tiền, về sau nhà ngươi liền sống khá giả. Nghe lão ngũ nhà ta nói, hắn có một bằng hữu trên huyện, đặc biệt thích vẹt biết nói, kêu lão ngũ nhà ta giúp hắn thu nạp, nói là một con vẹt năm lượng bạc đấy. Chậc chậc, hai con chính là mười lượng, số tiền này, đủ nhà ngươi kiếm hơn một năm. Như thế nào, để lão ngũ nhà ta nhấc quan hệ, giúp các ngươi bán chim chóc kia? Chúng ta là nhà nông, trọng yếu là ăn no mặc ấm, nơi nào có tiền nhàn rỗi như người ta phú quý mà nuôi dưỡng sủng vật."
Trần A Phúc cùng Trần Danh, Vương thị thầm mắng không thôi, coi bọn họ là ngốc tử sao? Thất Thất cùng Hôi Hôi biết nói rất nhiều lời, còn nhận ra đường về nhà, vẹt thông minh như thế, hẳn là chim thành thị đắt tiền nhất, mỗi con ít nhất có thể bán mấy trăm lượng bạc.
Hiện tại tình cảm của bọn họ cùng hai con chim này đã đặc biệt sâu hơn, trong nhà có gian nan đi nữa cũng sẽ không bán chúng nó, huống chi bọn họ bây giờ còn không thiếu tiền. Lúc trước Đường Viên ra giá cao mua, Đại Bảo cũng chưa từng chịu bán đi.
Trần Danh trực tiếp cự tuyệt nói: "Cảm ơn đại tẩu, có phương pháp phát tài còn nghĩ tới chúng ta. Chỉ là, hai con vẹt này hiện thời tựa như người nhà chúng ta, nhiều tiền hơn nữa chúng ta cũng không nỡ bán."
Vương thị lại bổ sung: "Chúng ta cũng không dám bán. La quản sự nói với Đại Bảo nhà ta, tiểu chủ tử nhà hắn thích chim này, về sau tỷ nhi nhà hắn đến Đường Viên, còn phải để cho Đại Bảo mang chúng nó đi bồi tỷ nhi nhà hắn chơi đùa."
Hồ thị trầm mặt, nói: "Biết rõ các ngươi bợ đỡ được La quản sự, cũng không phải cái rắm gì cũng trở thành đại sự liền dính líu tới hắn đi? Tứ muội phu của ta chính là sai gia trong nha môn, năm ngoái hắn còn bồi huyện úy đại nhân đi nhà La quản sự ăn cơm nữa kìa, chúng ta cũng không có động một chút là lấy ra tự khoe. Các ngươi cùng La quản sự tốt như vậy, đi La gia ăn cơm xong sao? Theo kịp Tứ muội phu của ta quan hệ với hắn sao? Vì sao kêu tiểu chủ tử nhà hắn thích, cần phải chơi cùng chim chóc này. Nhưng ta nghe nói, chim chóc trong đại gia đình còn nhiều mà, treo đầy sân nhỏ. Chủ tử Đường Viên người ta phú quý như vậy, tiểu chủ tử còn có thể yêu thích hai con chim ngốc này của nhà ngươi? Lão ngũ nhà ta hảo tâm hỗ trợ, các ngươi lại còn lên mặt."
Mụ thật tâm cảm thấy chủ tử Đường Viên sẽ không yêu thích hai con chim này, mụ cũng tuyệt đối không nghĩ tới hai con chim này sẽ bán khoản tiền lớn, nếu không căn bản không sẽ bình tĩnh như vậy. Hồ lão ngũ cùng mụ chính là, hắn có thể ở thị trấn bán hai con chim này mỗi con hai mươi lăm lượng bạc. Hắn giữ hai mươi lượng, còn dư lại ba mươi lượng cho Hồ thị. Hồ thị liền muốn tự mình giấu hai mươi lượng, cho Trần Danh mười lượng, vậy đã không tệ. Ai nghĩ đến nhà hắn còn không muốn bán. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)
[email protected]#@
Trần Danh chậm chạp nói: "Chúng ta không phải là làm bộ làm tịch, cũng không cần Hồ lão ngũ hảo tâm giúp chúng ta bận rộn. Hai con chim này tựa như người nhà chúng ta, ra bao nhiêu tiền cũng sẽ không bán."
Thấy Hồ thị còn muốn nói, Trần A Phúc giống như cười mà như không nói: "Đại bá nương, nhưng bà nội nói với chúng ta, nếu như bà lại cõng đại bá ta đến nhà ta chọc giận cha ta, để cha ta tái bệnh, thì kêu chúng ta nói cho bà biết, nội sẽ lập quy củ cho bà. Quá đáng nữa, thì nội còn sẽ nói cùng đại bá ta chuyện bà quản Tam thúc ta khóc đòi nhà cửa."
Trong lòng Hồ thị trầm xuống, vì sao sự kiện kia lão phu nhân cùng nhị phòng sẽ biết? Xem ra, lão Tam cũng không phải là người đàng hoàng, thiệt thòi mình liên tục nói hắn tốt.
Mụ tức đến không thôi, nhìn chằm chằm Trần Danh chất vấn: "Nhị thúc, lúc trước thời điểm chưa ở riêng đại tẩu chính là tận tâm hầu hạ ngươi, ngươi cứ không ký tình như vậy, liền để cho khuê nữ ngươi đối đãi với đại bá nương ta như thế?"
Trần Danh mỉa mai cười vài tiếng, nói:, "Đại tẩu, ta vẫn luôn nhớ kỹ đại ca ta tốt, cũng vẫn luôn nhớ kỹ phần tình kia của ngươi. Thời điểm chưa ở riêng, ngươi 'Hầu hạ' ta thật là tốt. Nếu như ngươi không có vài năm hiền lành kia, có một số việc, ta thật đúng là sẽ cùng Tam đệ ta mất mặt mặt mũi giống nhau."
Hai chữ"Hầu hạ" cắn được cực nặng.
Hồ thị mới nhớ tới, thời điểm chưa ở riêng mình từng mắng qua Trần Danh như thế nào. Qua nhiều năm như vậy, mụ thường xuyên nói bản thân hầu hạ tiểu thúc như thế nào, nói lâu, ngay chính bản thân mụ đều coi như mụ thật sự là hiền lành như vậy.