Đại khái hai khắc đồng hồ sau, Đại Bảo trở về, còn hai nữ hài theo tới. Một đứa là Tiểu Thanh, một cô bé khác bộ dáng sáu tuổi, mặc áo khoác nhỏ tơ lụa, có vài phần tương tự cùng La Minh Thành.
Trên mặt Tiểu Thanh còn treo nước mắt, giậm chân nói với La Minh Thành: "Nô tỳ mới quay mặt đi liền không gặp người, hù chết người ta."
La Minh Thành cực có khí thế nói: "Ngươi không quản được tiểu gia, tiểu gia thích tìm đến Đại Bảo chơi." Chậu nhóc không thấy xấu hổ bản thân thèm ăn, muốn đến ăn quả táo ngọt nhà Đại Bảo.
Đại Bảo lại giới thiệu tiểu cô nương kia với Trần A Phúc, là La Mai tỷ tỷ của La Minh Thành.
La Mai hiểu chuyện hơn La Minh Thành nhiều, cười hì hì chào hỏi Trần A Phúc, lại dạy dỗ đệ đệ vài câu. Nói hắn không ở nhà, làm bà nội với mình đều gấp hỏng rồi.
Trước nghe Đại Bảo đã nói qua, vị tiểu cô nương La Mai này rất là thông minh tài giỏi, ở thời điểm Sở Hàm Yên đến Đường Viên, vẫn luôn hầu hạ ở bên cạnh Yên tỷ muội. Còn nghe nói, vị tiểu cô nương này sang năm đầy bảy tuổi thì sẽ đi theo làm người hầu bên cạnh Yên tỷ muội.
Bảy tuổi, ở kiếp trước còn mới học năm nhất tiểu học, liền phải đi làm người hầu hầu hạ người khác, quả thật không dễ dàng.
Trần A Phúc lại để cho mấy đứa hài tử chơi đùa, nàng đi phòng bếp bận rộn. Về sau Tiểu Thạch Đầu cùng Tứ Hỉ Tử cũng tới, mấy hài tử liền ở trong nhà mới chơi đùa được càng cao hứng.
Trần A Phúc làm xong toàn bộ táo đỏ trong nhà, cũng chỉ có hai chén lớn, cầm một bàn cho bọn nhỏ hiện tại ăn, lại lưu lại một chén cho Đại Bảo cùng A Lộc ăn, còn còn dư lại một chén, đều đưa cho La gia.
Trần A Phúc lại giữ mấy hài tử ở nhà ăn bữa cơm trưa. Trong nhà có sẵn thịt, nàng làm một món hoàng kim hoạt nhục ngày hôm qua rất được hài tử hoan nghênh, lại xào mấy món ăn gia đình, ngay cả Tiểu Thạch Đầu cùng Tứ Hỉ Tử đều ăn cơm ở bên này.
La Minh Thành vẫn luôn được trong nhà sủng ái, cảm thấy hoàng kim hoạt nhục dễ nhìn lại ăn ngon, liền chiếm cứ ăn, món ăn này hơn phân nửa tiến vào miệng hắn.
Sau bữa cơm trưa, Tiểu Thanh mới bưng một chén lớn gạo nếp táo dẫn hai đứa bé về Đường Viên.
Sau một buổi, Trần lão thái đến, sắc mặt của bà thật không tốt.
Trần Danh hỏi: "Nương sao thế?"
Lão phu nhân cắn răng mắng: "Ta hôm nay mới biết, cái con đàn bà phá sản Hồ thị kia, cắt khối sa tanh các con cho đại nhi của ta ra hai thước cho A Cúc làm quần áo, ba thước cho Hồ Thúy Thúy làm váy dài. Ai da, đại nhi của ta vất vả cả đời, sa tanh đến tay lại không còn." Mắng Hồ thị nửa ngày, lại nói: "Đại nhi của ta cái gì cũng tốt, chính là quá nuông chiều quấy gia tinh kia."
Vương thị thở dài nói: "Chúng con khi đó cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nếu không con trước hết cắt sẵn sa tanh cho đại bá, Hồ thị cũng không thể đưa người ta rồi."
Trần Danh nhìn Trần A Phúc một cái, Trần A Phúc làm bộ như không thấy được. Là Trần Nghiệo tự cho đi, không trách được nhà mình. Lão phu nhân nói đúng, Trần Nghiệp chính là quá nuông chiều Hồ thị, cũng nuông chiều Trần A Cúc. Cho hắn sa tanh, Hồ thị cùng Trần A Cúc vừa đòi, hắn liền cho.
Trần Danh lại cầm bánh trung thu cùng quả táo chiêu đãi lão phu nhân ăn, hắn đỏ mặt nói nguyên nhân vì cái gì không dám sớm đưa đại phòng.
Trần lão thái con: "Các con làm rất đúng, về sau ngàn vạn lần phải đề phòng Hồ thị. Con đàn bà phá sản, quá đáng giận, không da không mặt, lại cứ ở trước mặt đại ca con giả bộ thật tốt, lại cõng danh nghĩa đại nhi của ta làm nhiều chuyện mất mặt xấu hổ như vậy. Chao ôi, Tam nhi đáng thương của ta, lão nương nhớ hắn..."
Nhắc tới Trần Thực, lão phu nhân liền tức giận Hồ thị đến lá gan đau nhức.
Buổi tối, Trần Danh lại giữ lão phu nhân ở nhà ăn cơm. Thịt nạc trên cơ bản đều dùng xong, Trần A Phúc sẽ dùng cọng hoa tỏi non xào một chén lớn thịt muối rán, miếng da dày thịt béo càng khiến lão phu nhân ăn vô cùng đã ghiền.
Lão phu nhân rất muốn nói đại nhi của bà thích ăn thịt heo cắt miếng béo thế này, nhưng vừa nghĩ gọi đại nhi tới thì Hồ thị lại sẽ không da không mặt theo tới, cũng đành phải dừng lại.
Sáng hôm sau, Tiểu Thanh dẫn La Mai cùng La Minh Thành lại tới Trần gia chơi. Nghe Tiểu Thanh lén lút nói, hình như người lớn ở La gia trừ La Đại Nương ra, những người khác đi phủ thành. La Đại Nương lại sinh bệnh, không có tinh lực quản bọn họ, Thành ca nhi la hét tới nơi này, liền để cho bọn họ tới. Trần gia đương nhiên là chiêu đãi ăn ngon, khiến ba người bọn họ ăn bữa cơm trưa mới đi.
Sau lần đó, La Minh Thành cùng La Mai liền sẽ đồng hành cùng Tiểu Thanh, cách hai ba ngày thì sẽ đến Trần gia chơi nửa ngày. Cơ bản đều là buổi sáng sau giờ Tị v, ăn bữa cơm trưa liền đi. La gia thật cao hứng hai đứa bé của mình có bạn chơi, hơn nữa người lớn hài tử Trần gia đều hiểu chuyện, cũng không giống nông dân, không có ham mê bất lương, chiêu đãi hai đứa bé được hết sức tốt, liền ngầm đồng ý giữa hài tử lui tới. Thời điểm bọn họ đến, La gia cũng sẽ đưa một ít cá, thịt, mứt hoa quả thức ăn cho Trần gia, hoặc là hoa cài đầu, sợi tơ cùng vật nhỏ.
Buổi tối, Trần A Phúc vẽ trên giấy một bộ quần áo, nàng muốn làm cho mỗi người một bộ cho La Mai cùng Dương Thiến. Nhưng nàng không biết cắt, liền lấy ra sa tanh để Vương thị chiếu theo hình vẽ mà cắt, nàng ở một bên đi theo học.
Kỳ thật, Trần A Phúc càng muốn làm cho Sở Hàm Yên hài tử xinh đẹp đến làm cho người ta đau lòng, vừa nghĩ Sở gia nhất định là có phòng may vá của mình, không nhất định để ý xiêm y nàng làm, liền dừng lại tâm tư.
Mười lăm trung thu, Trần Danh cùng Vương thị sau giờ ngọ đi đưa hai cân bánh trung thu cho đại phòng, mấy quả táo, một bao giấy dầu mứt hoa quả hải đường, Trần Đại Nha bốn sợi tơ cột tóc.
Hồ thị vừa nhìn bánh trung thu, giật mình nói: "A, đây chính là bánh trung thu Quế Minh Viên thị trấn, rất quý. Nhà nhị thúc thật đúng là phát đạt lên, cả bánh trung thu bên trong kia cũng mua được."
Trần Danh nói: "Đây không là nhà ta mua, là thiếu đông gia tửu lâu Hỉ Nhạc đưa, táo cũng là bọn họ đưa tới. Mứt hoa quả cùng sợi tơ là nhà La quản sự đưa."
Trần Nghiệp vừa nghe nhị phòng leo lên những người đó, vui vẻ nói: "Nhị đệ không sai, bệnh khỏe lên là có thể leo lên các lão gia, đến cùng là học trò nhỏ." Lại dặn dò: "Quý nhân hai nhà này nhất định phải leo lên tốt, đối với nhị phòng các đệ, thậm chí là đại phòng chúng ta, tam phòng đều có chỗ tốt."
Trần Danh thành thật nói: "Đệ ngay cả cửa nhà cũng khó khăn mà đi ra, nơi nào bấu víu lên được bọn họ. Là Đại Bảo, đứa bé kia thông minh, phàm là hài tử cùng nó chơi đùa, đều thích chơi với nó."
Hồ thị lại nói: "Bọn nhỏ chơi đến tốt như vậy, khẳng định không chỉ đưa những vật này đi?"
Trần Nghiệp lại trừng con mắt lên, mắng: "Lão tử vẫn luôn là nói với bà như thế nào, bà cái đàn bà thối thế nào còn đang gây sự. Nhà nhị đệ đã cầm nhiều sa tanh cho nhà ta như vậy, lần này lại cầm bánh trung thu cùng quả táo, sao bà còn không biết dừng. Không chỉ đưa một ít này, chẳng lẽ muốn lấy ra hết toàn bộ thứ người ta cho rồi đưa đến nhà bà?"
Hồ thị thấy Trần Nghiệp lại phát hỏa, liền không dám nói nhiều nữa.
Mụ đã nhìn ra, Trần Danh không ký tình giống như Trần Thực. Cõng Trần Nghiệp đòi Trần Thực cái gì, Trần Thực sẽ cho. Nhưng cõng Trần Nghiệp đòi Trần Danh cái gì, nhưng không thấy được Trần Danh sẽ cho. Không chỉ như thế, hắn còn giấu giếm. Con ma ốm này, xấu được ngay. Muốn lấy gì từ trong tay hắn, nhất định phải đòi trước mặt Trần Nghiệp mới được. Nhưng mấy ngày trước mụ đã chọc Trần Nghiệp không thích, cũng không dám chọc hắn nóng nảy.
Nghĩ tới lời Hồ lão ngũ nói, mụ há to miệng, vẫn không dám nói.
Ngày hôm qua, mụ đặc biệt đề ra cùng Trần Nghiệp, nói Đại Hổ thích hai con chim nhỏ của nhị phòng, có thể lấy qua cho Đại Hổ chơi hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]