Vương lão thái mắng Hồ thị lại mắng Vương thị: "Chị cái đàn bà ngu ngốc này, chính là cái chày gỗ. Nó để cho chị nhóm lửa thì nhóm lửa, bị thương tay rồi, vậy một nhà của chị ăn không khí đi?" Blah blah. 
Trần A Lộc vừa nghe, liền đứng dậy đi phòng bếp. Tỷ tỷ có bệnh, Đại Bảo còn nhỏ, chỉ có hắn đi giúp nương làm việc. 
Trước khi đi, còn thấp giọng nói với Trần A Phúc: "Tỷ tỷ và Đại Bảo cứ ngây ngốc ở trong phòng, cũng không cần đi đâu hết." 
Trần A Phúc gật đầu, nhìn bóng dáng nho nhỏ khập khiễng biến mất ở cửa, trong lòng lại đau lòng một trận. Nàng hiện tại chỉ có thể tiếp tục ngồi ngẩn người, Trần Đại Bảo tựa ở trên người nàng. Trong lúc đó, Trần A Quý còn nắm một nắm đậu phộng đi ra cho bọn họ ăn. 
Lão phu nhân về tây phòng không lâu, nhi tử Trần A Quý là Trần Đại Hổ liền chạy vào trong phòng. Hắn đi đến trước mặt Trần A Phúc, đưa ra một cái tay, lòng bàn tay có một khối đường mạch nha đen thùi lùi. Dụ dỗ nói: "A Phúc cô cô, muốn ăn không?" 
Hài tử này lớn lên đầu tròn tròn, trắng trẻo mập mạp, bộ dáng rất khả ái. Trần A Phúc lắc lắc đầu. 
Trần Đại Hổ bĩu môi nói: "Không muốn ăn làm sao còn chảy nước miếng ngốc?" 
Trần A Phúc co rụt khóe miệng cứng ngắc. Hài tử này, lớn lên có tướng mạo nham hiểm, lời nói ra một chút cũng không đáng yêu. 
Trần Đại Hổ nháy mắt, lại tiếp tục dẫn dụ nói: "Trong phòng tiểu cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-kieu-co-phuc/942481/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.