Editor: ThienTue835 Cái này, ánh mắt mọi người đều quay sang nhìn Phương Niên Hàn cùng Lâm Vân Hi. Phương Niên Hàn mắt nhìn lướt qua Phương nhị thẩm cũng Lưu thị, khuôn mặt tức giận của hắn lộ lên tầng băng sương, vết sẹo trên mặt cũng căng lên, gương mặt hung dữ kia nhìn giống như sát thần, hai người không khỏi đánh cái rùng mình, gian nan quay đầu đi. Phương nhị thầm cũng cảm giác chính mình không ổn, tính tình Phương Niên Hàn tuy không thể nói là tốt nhưng nhân phẩm thì không thể không nói tới, năm kia Phương Xuân Nghi đi huyện thành mua đồ vật bị trộm mất túi bạc, đó chính là hai lượng bạc mới vừa bán lương thực, tiền mà người một nhà quanh năm suốt tháng vất vả kiếm được, lúc đó Phương Nghi Xuân muốn chết tâm đều có, vừa lúc gặp được Phương Niên Hàn, Phương Niên Hàn kia cũng là người có năng lực, không biết như thế nào tìm được người trộm bạc, cuối cùng là truy ra được số bạc này, từ đó về sau Phương Nghi Xuân liền bắt đầu chạy theo sau hắn, Phương nhị thẩm đối với hắn cũng là cảm kích, nhưng vừa rồi chỉ lo nhắc đến chuyện sai trái của Lưu thik, kết quả là kéo luôn cả Phương Niên Hàn vào, càng sốt ruột chính à bên cạnh người ta còn có tức phụ tân hôn ở bên, cái này phải nói như thế nào đây. Lưu thị vừa bị mắng lại vừa bị trước mặt mọi người nói ra gốc gác sự việc trong lòng đều hận chết cái lão chủ chứa kia, lại muốn mở miệng giải thích, nhưng nhìn đến lão tam kia đang đen mặt thì tức khắc dọa đến không dám hé răng, nàng chột dạ hít ngụm hơi, lão tam mỗi năm đều đưa về nhà mười mấy lượng bạc, tuy rằng đều đưa cho bà bà, nhưng cuối cùng vẫn là dừng ở trong tay đại phòng cùng nhị phòng, nếu không có lão tam, phỏng chừng trong nhà trôi qua những ngày tháng nghèo túng không có nổi bộ dáng, làm sao có thể cung cấp cho hài tử đọc sách, cho nên người trong cũng không ai dám choic hắn, hiện giờ lại mang chính mình chọc đến tôn sắt thần này thật đúng là xui xẻo. Việc trong nhà Phương Niên Hàn cũng biết ít nhiều, nhưng dù sao đây cũng là việc trong nhà, bị người gào lên truyền ra cũng tổn hại đến thanh danh trong nhà, hơn nữa còn bị người giá mặt kêu phải sống thủ tiết, tức phụ hắn.. Lâm Vân Hi đang tiêu hóa lời Phương nhị thẩm vừa nói, nguyên lai chính mình gả lại đây là công lao nhị tẩu của nàng nhỉ, Phương gia thật không bình tĩnh như mặt ngoài, chính nàng đang cân nhắc, liền cảm giác được một loạt ánh nhìn chăm chú không bỏ qua được, không khỏi ngẩng đầu, liền thấy Phương Niên Hàn đang nhìn chính mình, một đôi mắt tràn ngập bất an cùng áy náy, chân tay luống cuống, bộ dáng cực kỳ giống đại bạch hùng mà trước kia nông trường chỗ nàng nuôi, bởi vì nhân viên công trường công tác, nàng liền là người tốt nhất nấu ăn, cho nên cũng thuận tiện cho nó ăn luôn, chú chó kia cũng là một cái tham ăn, thường xuyên đảo quanh nàng, Lâm Vân Hi thích nhất là sờ bộ lông thật dày của chú chó, cho nên khi nhìn thấy Phương Niên Hàn cao lớn cường tráng lộ ra biểu tình ủy khuất liền cầm lòng không được vươn tay nắm lấy tay hắn, thuận tiện cho hắn một ánh mắt an ủi. Cảm xúc mềm mại trong tay làm thân mình Phương Niên Hàn căng thẳng, những ý tưởng thượng vàng hạ cám gì đó tất cả đều bị ném ra sau đầu, khóa miệng gợi lên độ cong nho nhỏ, giống như bàn tay kia chiếm cứ toàn bộ thế giới của hắn. Mọi người thấy vợ chồng son nhà người ta tay trong tay, trên mặt cũng không có bi thương hoặc tuyệt vọng như trong tưởng tượng thì tâm tình muốn xem diễn liền lui vài phần, nhưng nhìn đến bộ dáng điềm tĩnh của tam tức phụ Phương gia kia trong lòng đều cảm thán, thật là làm bậy, một tức phụ tốt như vậy, haiz. Thấy lão nương mình nói chuyện lại liên lụy đến Phương Niên Hàn, Phương Nghi Xuân cảm giác cực kỳ ngại ngừng, nhưng lại không thể chỉ trích mẹ hắn trước mặt mọi người, chỉ có thể mang mặt áy náy xin lỗi, "Tam ca, xin lỗi, nương đệ bị bức đến điên rồi mới không thể lừa lời nói như vậy, ca cùng tẩu tử ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, đệ biết huynh là người có năng lực, khẳng định có thể bình an trở về." Thất vọng, buồn bực cùng oán hận trong lòng Phương Niên Hàn sớm đã bị bàn tay của tức phụ hắn xua tan đi rồi, trầm thấp nói: "Ngươi yên tâm, ta cũng không phải là người có bụng dạ hẹp hòi, trước mắt quan trọng nhất chính là cây lúa này, bây giờ ngươi tính toán làm gì?" Phương Nghi Xuân quay đầu nhìn cây lúa héo úa kia, khẽ cắn môi quyết định, "Nhổ bỏ, trồng lại bắp!" Đau dài không bằng đau ngắn, nếu bỏ thời gian cứu lúa, chính mình nếu lại do dự thì một năm nay cái gì cũng không thu được, những cái mượn nợ trước đó chỉ có thể thiếu, nhưng thức ăn trong nhà lấy cái gì thu. Những người vây xem tức khắc bộc phát ra mồm năm miệng mười thảo luận, lại nói, "Nhổ bỏ cũng tốt, như vậy cũng kịp với vụ mùa." Người khác lại nói, "Nhổ bỏ thì thật đáng tiếc, còn nhiều cây còn sống tốt đó thôi, nếu không thì lại chờ thêm mấy ngày?" Bàn tay bị bàn tay to nóng ấm bao phủ lấy, cảm giác trên mặt Lâm Vân Hi đều lây dính chút nhiệt độ, chính mình như thế nào lại ma xui quỷ khiến đi kéo tay hắn, thật là quỷ mê tâm hồn, vốn đang toàn tâm toàn ý muốn thu hồi tay chính mình, lại nghe được muốn nhổ bỏ tức khắc liền không rối rắm, chạy nhanh qua hô một tiếng: "Từ từ!" Nói giỡn, chính mình mới vừa lao lực suy nghĩ giờ lại muốn nhổ bỏ như vậy chính là uổng phí công phu của nàng. Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng âm thanh sạch sẽ thanh thúy kia lại làm cho mọi người đang thảo luận sôi nổi nhanh chóng đóng chặt miệng, người này lớn lên xinh đẹp, thanh âm cũng dễ nghe, Phương Niên Hàn này thật đúng là diễm phúc không cạn. Lâm Vân Hi không nghĩ sẽ bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm mình, nghiêng nửa thân mình tránh ở phía sau Phương Niên Hàn mới mở miệng nói: "Không cần nhổ bỏ, cây lúa này còn có biện pháp cứu." Lời nói vừa lói ra làm cho cả đám người này hoàn toàn an tĩnh lại, những người mang tâm sự đều trừng lớn đôi mắt nhìn tiểu nương tử yếu đuối mong manh đứng phía sau Phương Niên Hàn kia, người này nhìn yếu đuối đến mức một trận gió đều có thể thổi bay, thậm chí cái cuốc chắc cũng chưa từng đụng qua đi, hiện tại nói có thể trị sâu bệnh này thì ai tin đây. Phương Niên Hàn cũng bất ngờ, nhưng hắn vẫn đem thân mình tức phụ mình che chở chặt chẽ. Bởi vì không có biện pháp diệt trừ sâu, cho nên thứ sâu bệnh này chỉ cần nhiễm thì không có khả năng trị được, nhưng hiện tại hắn chính là người chết đuối, chỉ cần có một tia cơ hội hắn đều không bỏ qua, liền ngay lập tức kích động truy hỏi: "Tam tẩu, tẩu thật sự có biện pháp? Như thế nào trị? Chính là tốn bao nhiêu tiền đệ cũng nhận." Nếu thật sự có thể tốn chút tiền để cứu sống những cây lúa đang chết, hắn cũng nguyện ý. "Cũng tốn không bao nhiêu văn tiền đâu." Lâm Vân Hi chỉ những cây lúa héo úa trong tay, "Tai họa sâu bệnh trên cây lúa kêu là hủ tâm trùng, lúa ở thời kỳ làm đòng rất dễ chiêu dụ sâu này, hủ tâm trùng đẻ trứng cục nhanh, thời tiết hiện tại này là ấu trùng đời thứ nhất, sẽ làm lúa héo khô vỏ, khô tâm, nếu hiện tại không tiêu diệt, dù lúa có thể trải qua giai đoạn này, sẽ có nhị đại tam đại tai họa cho lúa vụ giữa cùng lúa mùa, cuối cùng chỉ có thể thu hoạch được cọng rơm thôi." Hủ tâm trùng này xem như là loại nạn sâu bệnh thường gặp trên lúa nước, cho nên nàng biết đến rõ ràng. Vốn mọi người đang ôm thái độ hoài nghi, nhưng sau nghe nàng nói ra tên sâu bệnh cùng các tin tức khác quen thuộc như làm cho mọi người ngây ngẩn cả người, nương tử này biết rõ ràng đến như vậy, chẳng lẽ thật sự có thể trị được sâu bệnh này? Không đợi Phương Nghi Xuân đặt câu hỏi, Lâm Vân Hi nói thẳng ra biện pháp giải quyết, "Việc diệt sâu này phải dùng đến thuốc, nhưng cũng không quý, ba phần vỏ cây, một phần phèn chua, năm phân cây dương diệp, hai phân xoan, mà thành phấn trộn thành hỗn hợp, sau đó thêm nước pha loãng, đem nước thuốc tưới lên nơi có bệnh, thời điểm tưới thuốc phải tránh đi những ngày mưa, nếu không nước mưa sẽ làm trôi đi nước thuốc này, uổng phí công sức." "Làm như vậy có thể trị được?" Nghe nàng liệt kê một loạt báo ra tên một đống lớn thuốc, Phương Nghi Xuân có điểm nghi hoặc, đơn giản như vậy là có thể giết chết được sâu? "Như vậy là được, sau khi tưới nước thuốc xong thì phải chú ý không để tiểu hài tử đến bên này chơi, mặc dù thuốc này chỉ có chút độc, nhưng nếu không chú ý mà bỏ vô miệng thì sẽ phiền toái." Đem những lời này nói ra trước, nếu không về sau có thể xảy ra chuyện làm phiền toái dính mình vào bên trong. "A, có độc? Lúa kia về sau có thể ăn hay sao?" Vừa nghe lời này, người bên cạnh không nhịn được nói ra nghi vấn, trồng lúa nước đa phần đều luyến tiếc ăn, chỉ kéo đến huyện thành đi bán, nếu hiện tại tưới thuốc chẳng phải về sau nếu có ai ăn bị độc chết sẽ phải bị vướng đến kiện tụng? "Không có việc gì, chỉ là một ít độc, hai trận mua là có thể tẩy sạch sẽ, nếu ngươi không tin thì thu hoạch vụ thu sau có thể thử xem." Cái đồ vật ăn vào miệng nhất thiết phải cẩn thận, người nọ coi như là đang nhắc nhơ nàng, cho nên Lâm Vân Hi hướng người hỏi chuyện cười cười, người nọ là cái tiểu tử choai choai, thấy tiểu nương tử hướng chính mình cười mặt liền giống như vải đỏ, đột nhiên cúi đầu xem đất, nửa ngày không dám ngẩng đầu. Lâm Vân Hi vừa muốn cảm thán cổ nhân thật sự ngây thơ, thì tay đã muốn bị mạnh mẽ nắm chặt một chút, Phương Niên Hàn thấy tức phụ hắn hướng người khác cười, trong lòng liền tức khắc không cao hứng, tức phụ hắn chỉ có thể hướng chính mình cười, trong lòng hắn muốn đánh đổ bình dấm chua, cầm lòng không đậu liền nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại, gọi lại tâm thần của tức phụ mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]