Editor: ThienTue835 
"Nương, người đừng khóc nữa, tai họa hôm nay ai cũng không có biện pháp, người khóc hỏng thân mình rồi phải làm sao?" Phương Nghi Xuân cũng buồn, đã vài ngày ngủ không yên, lúa này đang phát triển rất tốt không nghĩ tới mấy ngày hôm trước bị nhiễm sâu bệnh, ngay từ đầu cũng không nhiều lắm nên cũng không để ý, không nghĩ đến ngắn ngủi có mấy ngày mà đã chết đi một mảng lớn, càng ngày sâu càng có xu thế nhiều lên, xem ra mười mẫu đất này thật muốn bỏ rồi, nghĩ vậy người hán tử to lớn như vậy cũng không cầm được mà hốc mắt đỏ lên, những người vây quanh bên cạnh nhìn một tảng lớn lúa nước bị úa vì sâu bệnh mà thổn thức không thôi. 
"Nhà Phương Lãng à, khóc có tác dụng gì, phải nghĩ biện pháp mới được, khóc cũng không thể giải quyết được việc này." Trong đám người có một đại thúc tầm hơn năm mươi tuổi khuyên nhủ. 
Phương nhị thẩm cũng không biết có nghe được hay khoing, vẫn là khóc đến không ngừng, mấy nàng dâu bên cạnh cùng mấy thím quen biết cũng khuyên mà khuyên không được, mọi người chỉ có thể lắc đầu thở dài. 
Nhà Phương Nghi Xuân cũng được xem như là nhà có điều kiện trong thôn, hắn có khả năng cũng như lá gan lớn, đã tiêu hết số tiền trong nhà lại mượn không ít để mua mười mấy mẫu ruộng nước này, chuẩn bị làm một hồi việc lớn, kết quả đám lúa này chuẩn bị ra bông thì lại bị sâu bệnh, haiz, tai họa hôm nay ai cũng không thể tránh khỏi. 
Nhiều người chân lắm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-gia-tuyet-sac-hien-the/781371/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.