Bấy giờ Tùy Xán Nùng mới muộn màng nhận ra, hẳn rằng Kỷ Linh đã say rồi.
Anh lấy làm ngạc nhiên lắm, bởi Kỷ Linh vẫn rất yên lặng và điềm tĩnh, nếu không phải vì câu hỏi như gây sự đầy khó hiểu cùng cái cách dò hỏi mang tính chất vấn này, Tùy Xán Nùng hoàn toàn không thấy cậu khác gì so với trạng thái ngày thường.
Tùy Xán Nùng không dũng cảm được như Thomas, đeo kẹp tóc mầm đậu trong trường thì không sao, nhưng nếu bảo đeo ra khỏi trường nữa thì làm khó anh quá.
“Tôi thích lắm mà.” Tùy Xán Nùng cố gắng bịa, “Vì thích quá nên tôi sợ nếu cứ đeo nó đi qua đi lại thì sẽ rơi mất, nên tôi mới cất vào trong túi đấy.”
Kỷ Linh nhìn anh, giữ yên lặng rất lâu, dường như đang cân nhắc về tính chân thực của những lời ấy.
“Ò.” Kỷ Linh gật đầu, hồi sau lại dặn, “Thế thầy phải cất nó kĩ vào nhé.”
Vẻ mặt cậu trông rất nghiêm túc, cứ như đứa trẻ con hứa hẹn với người khác vậy, không hiểu sao Tùy Xán Nùng bỗng thấy lòng mình rung động, và phải mất một lúc để anh cất lời.
“Thầy Kỷ à?” Tùy Xán Nùng gọi thử, “Thầy uống hơi nhiều rồi phải không?”
Kỷ Linh vốn đang cầm chén rượu trong khi nhìn chằm chằm bình hoa nhỏ trên bàn. Nghe hỏi, cậu ngước lên nhìn Tùy Xán Nùng một lát, nhăn mày, mãi không thấy nói gì.
Tùy Xán Nùng hơi sợ, khi anh nghĩ Kỷ Linh sẽ nói rằng “Tôi không say” hoặc có chăng im luôn không nói gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-do-bao-hoa/3074596/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.