Đang nằm trên giường đọc sách và ăn trái cây, nghe tiếng cửa phòng mở ra Tống Diên mừng rỡ đặt quyển sách xuống giường, để dĩa trái cây lại bàn và bước nhanh xuống giường về phía người đàn ông đang đi vào.
- Duẫn, anh về rồi! Anh hai không làm gì anh chứ?
Vừa nói cô vừa xoay Kha Duẫn từ trái qua phải, từ sau ra trước và không ngừng nhìn những hắn từ trên xuống dưới để chắc chắn hắn không bị thương chỗ nào.
- Duẫn, anh không sao chứ? Anh không bị thương ở đâu chứ?
Nhìn người phụ nữ của mình lo lắng đến tay chân quýnh cả lên thật khiến Kha Duẫn không thể không bật cười. Hắn kéo nhẹ tay cô xuống, dịu dàng nói .
- Anh không sao cả! Vẫn rất khỏe đây. Nếu em không yên tâm có thể tự mình kiểm tra đấy!
Nói đến câu cuối, ánh mắt hắn bỗng chuyển sang mờ ám dần, giọng điệu cũng pha chút tà mị.
Tống Diên vẫn kịp nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn, vội lãng tránh trong ngưỡng ngùng.
- Không sao thì tốt rồi. Dù sao ở đây cũng là bệnh viện nên để bác sĩ kiểm tra cho anh có lẽ thích hợp hơn đấy!
Kha Duẫn vừa buồn cười vừa ngượng ngạo nhìn bộ dạng đang cố gắng né tránh hắn của Tống Diên.
- Nhưng anh chỉ tin vào mỗi bàn tay điêu luyện của em mới có thể giúp anh kiểm tra chính xác được.
Hắn tiếp tục duy trì nụ cười ranh mãnh như con thú dữ trêu đùa với con mồi của mình. Nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-yeu-em-muon-mang/3067043/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.