Ngay lúc đó cô sợ Tô Chi Niệm tức giận còn không kịp, làm gì có lá gan mà không nghe theo lời anh? 
Nhìn thấy anh ra hiệu, cô lập tức kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện. 
Từ sau ngày hôm đó, hai người đều bắt đầu ăn cơm như vậy, chỉ cần khi nào Tô Chi Niệm ăn cơm ở nhà thì anh và cô cùng ăn chung. 
Nhưng cho dù Tô Chi Niệm cao cao tại thượng đã trở nên tốt hơn đi nữa thì đối với chuyện xin nghỉ này, đáy lòng Tống Thanh Xuân vẫn có chút thấpthỏm. 
Bữa tiệc của Tần Dĩ Nam diễn ra vào lúc tám giờ tối, sau khi tan việc, Tống Thanh Xuân vẫn về biệt thự trước Tô Chi Niệm như cũ. 
Tống Thanh Xuân về phòng ngủ trước, thả túi xuống, sau đó dạo một vòng quanh lầu hai mới biết Tô Chi Niệm vẫn chưa về. 
Cô cầm điện thoại di động, đi từ lầu trên xuống lầu dưới, vòng qua vònglại mấy vòng trong phòng khách, sau đó mới lấy hết dũng khí bấm vào sốđiện thoại của Tô Chi Niệm. 
Tống Thanh Xuân nghe từng tiếng Tu tutrong điện thoại, trái tim cũng căng thẳng theo, sau khi vang lên chừngba bốn tiếng, đường giây điện thoại mới được nối, truyền đến giọng nóirõ ràng lạnh nhạt của Tô Chi Niệm: Sao vậy? 
Tống Thanh Xuân dùngsức nắm chặt điện thoại, cắn môi dưới im lặng trong chốc lát, mới nhẹgiọng mở miệng: Anh Tô, em muốn nói với anh một chuyện được không? 
Ừm. Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Chi Niệm lạnh nhạt đáp một tiếng, khôngđợi Tống Thanh Xuân mở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-yeu-em-99-lan/2941493/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.