Vào ban đêm vắng vẻ, đột nhiên cậu khóc đến rối tinh rối mù. Nhớ tới mấy ngày hôm trước ở trong tiệm sách đã từng đọc qua một câu, nếu như tình yêu đi được đủ xa, vậy sẽ có thể gặp hạnh phúc. Đúng vậy, tình yêu của bọn họ, đã có thể đi thật xa, đến khi nào thì, bọn họ mới có thể gặp được hạnh phúc của mình đây.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, hình như tình huống của nam nhân đã khá hơn một chút, ít nhất cũng thoát khỏi trạng thái hôn mê rồi, thấy nam nhân tỉnh lại viền mắt của Lâm Văn Tịch đều nóng lên, ôm lấy anh ấy liền nói đến bệnh viện khám thử xem. Nhưng nam nhân vẫn cự tuyệt, dù sao nếu để người khác phát hiện ra anh ở cùng một chỗ với Lâm Văn Tịch, sẽ tạo thành rất nhiều phiền toái cho Lâm Văn Tịch. Hơn nữa nếu để người chung quanh đây thấy mình đi ra cùng một nam nhân có khí chất hoàn toàn bất đồng với nơi này, khó tránh khỏi sẽ bị bàn tán này nọ, cho nên Lâm Văn Tịch chỉ có thể bất đắc dĩ mà buông tha cho. Vốn còn muốn ở nhà để chăm sóc cho nam nhân, lại đột nhiên nhớ tới chiều hôm qua là ngày Trần Mặc quay về, bởi vì bận rộn mà mình đã hoàn toàn quên mất, một loại cảm giác áy náy dâng lên trong lòng. Bởi vì mình không có điện thoại nên căn bản là không có cách nào liên lạc được với đối phương, ngày hôm qua lại không đi làm, không biết anh ấy có lo lắng không nữa, cho nên vẫn quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477366/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.