"Tiểu Tịch, hay là em đến bệnh viện kiểm tra thử đi." Trong tiệm sách, Trần Mặc mang theo vẻ mặt lo lắng nhìn người trước mặt, chiều hôm qua sau khi y trở về phát hiện cửa tiệm đang đóng mà Lâm Văn Tịch cũng không có tới làm, đã cảm thấy có chút kỳ quái rồi, từ trước đến nay đứa bé này vẫn rất chăm chỉ, chưa bao giờ nghỉ làm vô cớ, trừ phi là đã xảy ra gì chuyện, không khỏi khiến y cảm thấy lo lắng, vốn định đi tìm em ấy, kết quả lại bị người nào đó ăn bậy giấm chua cản lại, hại đến giờ phía sau của y vẫn còn hơi đau đây này.
Lần này quay về này cải thiện lớn nhất, chính là mối quan hệ giữa y và người kia. Bất quá bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến mấy chuyện này, đến hôm nay mới phát hiện bộ dáng của Lâm Văn Tịch không được tốt cho lắm, sắc mặt rất khó coi, mặt mày tái nhợt, hỏi em ấy đã xảy ra chuyện gì cũng không chịu nói, Trần Mặc thấy em ấy không có sốt cũng không có cảm, cũng đoán không ra em ấy bị khó chịu ở chỗ nào, bất quá ngồi ở trong tiệm một lát, y liền nhìn ra vấn đề. Tuy rằng Lâm Văn Tịch cứ cố che giấu, nhưng y vẫn nhìn ra được lúc nghỉ ngơi thỉnh thoảng em ấy sẽ lấy tay ôm bụng lại. Nghĩ đến không biết có phải chỗ đó của em ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không, Trần Mặc càng thêm lo lắng.
"Tiểu Tịch, có phải bụng khó chịu hay không?"
"Không có... Không có sao cả."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477365/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.