Lúc ánh dương quang chiếu vào, lông mi của Lâm Văn Tịch khẽ run run, nhưng cũng không có mở mắt, một lát sau thân thể mới giật giật, cuối cùng giữa lúc uể oải cũng chậm rãi tỉnh lại, sau khi thức dậy ánh mắt vẫn chưa tìm được tiêu cự, chỉ cảm thấy cả người của mình không ngừng đau nhức, trong lúc nhất thời còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, dần dần trong đầu mới hiện ra tình cảnh của tối hôm qua, thiếu chút nữa cậu đã ngã từ trên giường xuống. Bất quá, tại sao mình lại nằm ở trên giường vậy kìa? Cậu vẫn còn nhớ rõ hình như là hai người đã làm trên sô pha... Sau đó... Cậu không biết bản thân đã mất đi ý thức từ khi nào, không còn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhớ tới trước đây sau khi cậu bất tỉnh đều là bị làm đến tỉnh lại, tối hôm qua thì sao ta? Hình như sau khi mất đi ý thức cũng không có tỉnh lại lần nào cả.
Lâm Văn Tịch nhìn chung quanh một chút, mới phát hiện trong phòng đã không còn người nào nữa? Chẳng lẽ tối qua... mình lại nằm mơ nữa rồi? Thế nhưng mộng xuân kịch liệt như thế... Lâm Văn Tịch thử nhúc nhích, cảm thấy hình như phía dưới của mình rất nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không có cảm giác dính dấp, thế nhưng, chỉ cần khẽ động liền đau đến nhe răng nhếch miệng, còn có hai cái chỗ khó mở miệng của mình, căn bản là cái loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ khi bị người khác tiến vào, hai chân cũng đã sắp không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477360/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.