"A...ha... A... Muốn hỏng mất... A...ha... A... Chậm chút..."
Hoa huyệt bị va chạm, hoa hạch bị hung hăng nghiền ép, dâʍ ɖị©Ꮒ được phân bố ra chảy dọc theo địa phương giao hợp của hai người văng khắp chung quanh. Phía trước trướng đến càng ngày càng đỏ, Lâm Văn Tịch cảm thấy nơi đó của mình sắp nổ tung ra, nhiều lần muốn vươn tay đẩy tay của nam nhân ra, sau đó tự giải phóng cho mình, nhưng lại không có cách nào dùng lực, chỉ có thể mặc cho nam nhân nắm lấy. Kỳ thực Lâm Văn Tịch cũng muốn bắn cùng lúc với nam nhân, nhưng là chỗ đó của nam nhân vẫn còn thô to cứng rắn như cũ, cậu biết trong một khoảng thời gian ngắn căn bản là nam nhân cũng sẽ không bắn ra, mà mình cũng đã sắp đến cực hạn rồi, thỉnh thoảng đầṳ ѵú còn bị nam nhân mút vài cái, thoải mái đến mức ngón chân của Lâm Văn Tịch nhịn không được mà cong lên, rất nhanh liền bị cảm giác muốn bắn tinh khiến cho bật khóc.
"Chủ nhân... A... Buông... Hức hức... Để em bắn... A a..."
"Bảo bối, anh đã nói là cùng nhau."
"Khó chịu lắm... Em muốn bắn... A...ha..."
Lần này nam nhân phi thường ngoan cố. Lâm Văn Tịch biết là y sẽ không bỏ qua cho mình, chỉ có một biện pháp... Lâm Văn Tịch dùng hai chân kẹp lấy vòng eo của nam nhân để thuận tiện cho động tác trừu sáp của y, phía dưới bị sáp thành một mảnh lênh láng. Một bên cố gắng nghênh hợp, hiện tại cậu chỉ hi vọng nam nhân có thể nhanh bắn ra, như vậy mình cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477358/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.