“Đặc quá.” Hai mắt của Lâm Văn Tịch vẫn còn đang mê ly, đột nhiên lại thấy nam nhân đưa dịch thể trên tay đến bên môi, sau đó liếm liếm, mặc dù đang bị bao phủ bởi bóng đêm, cách nhau gần như vậy, Lâm Văn Tịch vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của Lê Diễm, cái sợi dây cung nào đó trong đầu giống như là đột nhiên đứt bựt một tiếng, đại não hoàn toàn không thể suy nghĩ gì thêm được nữa, “Chủ… Chủ nhân… Sao người lại ăn…”
Lê Diễm hé ra một nụ cười, “Tại sao lại không thể ăn?”
“Trước đây rõ ràng người đã nói… Vật này không thể ăn…”
“Thế nhưng trước đây Tiểu Tịch cũng đã từng ăn rồi a.” Nam nhân lơ đễnh nói.
Nhưng hai chuyện lại không giống nhau a! Lâm Văn Tịch âm thầm kêu gào ở trong lòng, rõ ràng là nam nhân có tính khiết phích kia mà?! Hơn nữa thứ đó của mình… Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày người nam nhân cao cao tại thượng kia lại làm ra chuyện như vậy…
“Thế nhưng…” Lâm Văn Tịch cúi đầu, cũng không biết bản thân muốn nói cái gì, cơ mà toàn bộ hành động hôm nay của nam nhân cứ luôn khiến cậu vừa cảm thấy kỳ quái vừa làm tim đập loạn nhịp.
“Bắn thật nhanh đó, hơn nữa lại đặc như thế, đã lâu rồi Tiểu Tịch chưa có phát tiết hả?” Câu nói này của nam nhân khiến cho Lâm Văn Tịch quay về với hiện thực.
Lỗ tai Lâm Văn Tịch nóng rần lên, cho dù đang ở trong bóng tối cũng không dám nhìn vào ánh mắt của nam nhân, kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477350/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.