Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188
Chương sau
“Đặc quá.” Hai mắt của Lâm Văn Tịch vẫn còn đang mê ly, đột nhiên lại thấy nam nhân đưa dịch thể trên tay đến bên môi, sau đó liếm liếm, mặc dù đang bị bao phủ bởi bóng đêm, cách nhau gần như vậy, Lâm Văn Tịch vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của Lê Diễm, cái sợi dây cung nào đó trong đầu giống như là đột nhiên đứt bựt một tiếng, đại não hoàn toàn không thể suy nghĩ gì thêm được nữa, “Chủ… Chủ nhân… Sao người lại ăn…” Lê Diễm hé ra một nụ cười, “Tại sao lại không thể ăn?” “Trước đây rõ ràng người đã nói… Vật này không thể ăn…” “Thế nhưng trước đây Tiểu Tịch cũng đã từng ăn rồi a.” Nam nhân lơ đễnh nói. Nhưng hai chuyện lại không giống nhau a! Lâm Văn Tịch âm thầm kêu gào ở trong lòng, rõ ràng là nam nhân có tính khiết phích kia mà?! Hơn nữa thứ đó của mình… Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày người nam nhân cao cao tại thượng kia lại làm ra chuyện như vậy… “Thế nhưng…” Lâm Văn Tịch cúi đầu, cũng không biết bản thân muốn nói cái gì, cơ mà toàn bộ hành động hôm nay của nam nhân cứ luôn khiến cậu vừa cảm thấy kỳ quái vừa làm tim đập loạn nhịp. “Bắn thật nhanh đó, hơn nữa lại đặc như thế, đã lâu rồi Tiểu Tịch chưa có phát tiết hả?” Câu nói này của nam nhân khiến cho Lâm Văn Tịch quay về với hiện thực. Lỗ tai Lâm Văn Tịch nóng rần lên, cho dù đang ở trong bóng tối cũng không dám nhìn vào ánh mắt của nam nhân, kể từ sau khi biết mình mang thai không thể tiếp tục miệt mài như thế được, cậu cũng không tự an ủi thêm lần nào nữa, với lại bình thường cũng mệt chết đi làm gì còn tinh lực để suy nghĩ nhiều như vậy, trước đây mơ thấy mộng xuân đã khiến cho cậu cảm thấy eo mỏi lưng đau, xem ra thực sự là lâu lắm rồi chưa được phát tiết. “Bị tôi nói trúng rồi sao? Đã lâu rồi Tiểu Tịch chưa phát tiết.” Lâm Văn Tịch cảm thấy hình như nam nhân có chút hưng phấn, liếm liếm lên vành tai của cậu, sau đó vói đầu lưỡi đâm chọc vào bên trong. “Ưm hừ… Ngứa… Không muốn…” Càng nói không muốn Lê Diễm càng không buông ra, anh dùng đầu lưỡi phớt qua vòng xoáy bên trong, cứ như trừu sáp trong tính giao vậy. Tuy rằng anh biết không thể nào có chuyện Lâm Văn Tịch làm gì đó với nam nhân khác, thế nhưng sau khi được chứng thực thì trong lòng vẫn rất là vui vẻ. Quả nhiên chỉ có mình là đặc biệt, cho dù thân thể của em ấy có bị điều giáo đến mẫn cảm bao nhiêu đi chăng nữa, cũng chỉ có thể là của mình mà thôi. “A…ha… Đừng liếm… Hmm…” Lâm Văn Tịch lắc đầu muốn tránh thoát khỏi sự liếm lộng của nam nhân, nhưng bởi vì thân thể không ngừng giãy dụa nên đã cọ xát lên cái cây to nóng của nam nhân. “Không liếm mặt trên, vậy liếm liếm phía dưới đi.” Nam nhân tà ác nói, xoay người một cái, đè Lâm Văn Tịch ngã xuống ghế sô pha cũ nho nhỏ. Trong lúc nhất thời, sô pha không quá lớn có vẻ phá lệ chật chội. “Đừng ở chỗ này…” Lâm Văn Tịch đẩy nam nhân đang chống ở phí trên mình ra, làm loại chuyện này với nam nhân trong phòng khách nhà mình, hơn nữa lại còn là trên ghế sô pha khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy đặc biệt xấu hổ. “Không kịp đợi. Trước hết cứ như vậy đi.” Trong bóng tối tìm được cái miệng nhỏ nhắn đang khép mở của bé con, trực tiếp ngăn chặn lại. Đầu lưỡi lướt qua hàm răng cùng nướu ở phía bên trên, liếm đến từng địa phương thậm chí đến cả ngóc ngách tận trong cùng cũng không buông tha. Chách chách, Lâm Văn Tịch cau mày, mơ hồ nếm được mùi vị dịch thể của mình lưu lại ở trong miệng nam nhân, cậu cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, thời điểm bị hôn đến mơ mơ màng màng đồng thời quần cũng bị kéo xuống. Hai tay Lê Diễm vuốt ve lên bắp đùi của Lâm Văn Tịch một cách sắc tình, vừa mới bắt đầu chỉ dạo quanh bên ngoài, sau đó thì dần dần sờ vào đùi trong, xoa bóp thong thả lại *** rất nhanh liền khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy cứ như có dòng điện chạy qua khắp cả người, sinh ra loại kᏂoáı ©ảʍ quen thuộc. “Đã lâu không sờ đến nơi này của Tiểu Tịch, trắng mịn hệt như sữa tươi vậy, sờ thật thích.” Hơi thở nóng rực của nam nhân phun lên gò má của Lâm Văn Tịch. Da của cậu vô cùng đẹp, chính là cái kiểu đẹp tự nhiên trời sinh, hơn nữa Lê Diễm phát hiện dù bé con này có phơi nắng thế nào cũng sẽ không bị đen đi. “Ưm ha… Đừng nói nữa… Nhột quá… A…” Bị hơi thở của nam nhân thổi đến mức khiến cho bản thân hơi ngứa ngáy, Lâm Văn Tịch rất muốn cười, chỉ có thể lấy tay nhẹ nhàng đẩy anh. “Không nói nữa, chúng ta tới làm thôi.” Trên ngón tay của Lê Diễm còn sót lại chút dịch thể Lâm Văn Tịch bắn ra khi nãy, chậm rãi đưa đến phía sau, sờ lên hai mật huyệt ngượng ngùng đang đóng chặt lại của cậu. Cũng không có dấu hiệu đã từng bị người sử dụng qua khiến tâm tình của Lê Diễm rất tốt, thời điểm ngón tay của mình tiến gần đến nữ huyệt ở phía trước nơi đó sẽ nhịn không được mà mấp máy vài cái, Lê Diễm cười sờ sờ lên hoa hạch bên ngoài, sau đó mở hai chân của Lâm Văn Tịch, dùng ngón tay tách tiểu huyệt kia ra. “A…ha… Chủ nhân… Người làm… Cái gì a… A…” Làm gì sao? Làm em a. Lê Diễm rất muốn nói như thế, nhưng cảm thấy khẳng định bé con sẽ xấu hổ mà đánh anh, cho nên cũng không dám chọc em ấy như vậy. “Hình như nơi này của Tiểu Tịch lại xinh đẹp hơn rồi.” Kỳ thực trong bóng tối cũng không nhìn thấy được cái gì, nhưng nam nhân vẫn cứ nói như thế, anh cứ luôn cảm thấy lần này Lâm Văn Tịch còn muốn mê người hơn cả trước đây. Thế là ngón tay không ngừng tách hai bên ra như trước, mặt khác một ngón tay lại từ từ sáp vào trong, bởi vì động tác rất chậm lại cực kỳ ***, khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy tâm dương khó nhịn, thầm muốn nam nhân trực tiếp cắm cái thứ thô to kia vào còn thoải mái hơn hiện tại nhiều. “Đừng nhìn… A… Thật là khó chịu… Chủ nhân… Ngứa…” “Đợi chút nữa sẽ không khó chịu.” Thẳng đến khi chạm đến hoa hạch bên trong kia, anh mới dùng ngón tay gẩy gẩy, lập tức liền có mật nước trào ra. Thấm ướt ngón tay của Lê Diễm. “A… Đừng như vậy! A…ha… Thật kỳ quái…” Trực tiếp bị nam nhân khuấy lộng chỗ đó, một luồng kᏂoáı ©ảʍ phi thường trực tiếp truyền tới toàn thân, khiến Lâm Văn Tịch càng cảm thấy nơi đó ngứa ngáy khó nhịn. “Có rất nhiều *** thủy chảy ra. Hình như cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối rất đói khát a.” Nam nhân nói rồi còn cắm hai ngón tay vào nơi đó vài cái. “A a… A…” Thật thoải mái… Lâm Văn Tịch âm thầm cảm thán, kỳ thực có rất nhiều đêm cậu đều cảm thấy nơi đó của hoa tâm rất ngứa rất khó chịu, muốn có cái gì đó tiến vào lộng một chút, thế nhưng vẫn là nhịn được mà không có cắm vào, dù sao cậu cũng cảm thấy mình làm như vậy là quá *** đãng, hiện tại ngón tay của nam nhân đang nằm ở bên trong, cảm giác vô cùng thoải mái, bất quá rất nhanh cậu lại cảm thấy còn chưa đủ, muốn một thứ càng thô càng to hơn, hung hăng làm nơi đó một chút mới có thể thoải mái hơn. Nhưng mấy lời như vậy Lâm Văn Tịch khó mà nói ra được. “Bên trong rất nóng nha, hình như so với trước đây còn ướt còn nóng hơn nữa đó.” Ngón tay của mình bị kẹp thật chặt ở bên trong, dường như là cực kỳ mất hồn, khiến Lê Diễm hận không thể lập tức cắm vào, thế nhưng, thật vất vả mới có thể mây mưa thất thường cùng bé con, lúc này đây phải vui đùa một chút mới được, nhìn Lâm Văn Tịch mới chỉ bị hai ngón tay của mình sáp vào liền uốn éo đến đặc biệt tao, không biết tại sao Lê Diễm lại cảm thấy hình như so với trước đây thì em ấy càng thêm hấp dẫn hơn, Lê Diễm âm thầm cười nhạo bản thân mình, quả nhiên là do lâu lắm không gặp mà, cứ luôn cảm thấy hôm nay Lâm Văn Tịch rất đặc biệt, tựa như… Càng thêm dễ xấu hổ? Hơn nữa thanh âm cũng là mềm mềm như vậy, đặc biệt mê người. “Nơi này của Tiểu Tịch đã từng ăn qua côn ŧᏂịŧ của người khác sao?” “Hả…” Không biết tại sao nam nhân lại muốn hỏi như thế, nhất thời khiến cho Lâm Văn Tịch sửng sốt một chút. “Là đã ăn qua côn ŧᏂịŧ của người khác nên mới thay đổi thành như vậy sao? Hửm?” Lê Diễm nói xong còn cố ý dùng ngón tay sáp vào hạch tâm cùng hoa hạch của cậu, rất nhanh Lâm Văn Tịch liền chịu không nổi. “A…ha… Không có… Chỗ đó chỉ ăn thịt heo bổng… Của chủ nhân…” Hiện tại Lâm Văn Tịch càng ngày càng hoảng hốt, luôn cảm thấy cứ như là mình đang nằm mơ, chung quanh lại tối đen như vậy, hôm nay nam nhân lại rất khác thường, nhớ tới câu nói “Làm với người mình thích, mới là chuyện tốt đẹp nhất” ban nãy của nam nhân… Là do y thích mình sao… Trong lòng Lâm Văn Tịch có hơi vui sướng, nhưng lại không dám khẳng định… Thế là dần dần nhớ lại giấc mộng xuân trước đây mình đã từng mơ, liền bắt đầu trở nên lớn mật hơn. “Phía trước chưa có ăn, vậy phía sau thì sao?” Nam nhân nói xong liền rút ngón tay ra đâm vào cúc huyệt của Lâm Văn Tịch, nơi đó đã lâu chưa được sử dụng nên càng thêm chặt khít, phải khó khăn lắm Lê Diễm mới nhét được một ngón tay vào, không tự chủ được mà cảm khái không chỉ một lần rằng thân thể này thật đúng là cực phẩm. “A… Đau… Hmm…” Bởi vì lâu lắm không được khuếch trương, ban đầu Lâm Văn Tịch có chút không thích ứng. Lê Diễm rất săn sóc mà rút ngón tay ra. “Đừng… Chủ nhân… Em muốn…” Cho là y không sáp vào nơi đó của mình, Lâm Văn Tịch mở miệng hô lên theo bản năng, không biết hiện tại cảm giác cậu mang đến cho người khác có bao nhiêu phóng đãng. Bất quá dường như Lê Diễm rất hài lòng, vỗ vỗ lên cái mông đang ngọ nguậy của cậu.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188
Chương sau