Chuyện Lê Diễm đánh cược, chính là hạnh phúc của hai người bọn họ trong tương lai. Anh không biết trận cá cược này mình có thể thành công hay không, thế nhưng nếu như mình không cược một lần, nếu như mình đến ngay cả người mình yêu nhất cũng không bảo vệ được, đời này của Lê Diễm anh, coi như là sống cũng bằng thừa rồi.
Thấy Lê Diễm im lặng, Lâm Văn Tịch cho rằng vừa nãy mình nói không cẩn thận lỡ chọc y không vui, thế là nhịn nước mắt xuống, cậu biết mình không có tư cách gì để nói với nam nhân như vậy, thiếu chút nữa cậu đã quên mất, nam nhân này là ba của mình, căn bản là bọn họ không có khả năng ở cùng một chỗ, tại sao vẫn cứ luôn tràn ngập tưởng niệm vậy chứ, nghe thấy một câu tôi nhớ em vừa nãy của nam nhân liền khiến cho đầu óc trở nên choáng váng.
“Ừm, vết thương đã được xử lý sạch sẽ rồi, con sẽ giúp người băng bó lại. Có phải chân của người cũng bị thương hay không?” Rõ ràng thanh âm vẫn còn nghẹn ngào, nhưng cậu lại giả vờ trấn định giúp nam nhân xử lý vết thương.
Lê Diễm có chút bất đắc dĩ âm thầm thở dài, bởi vì vẫn không thể nói mọi chuyện cho em ấy biết quá sớm, cho nên chỉ có thể để bé con hiểu lầm trước vậy.
Cởϊ qυầи của nam nhân ra, nhìn thấy vết thương trên bắp chân, trong lòng Lâm Văn Tịch phi thường khó chịu, rốt cuộc là nam nhân đã làm cái gì vậy chứ? Tại sao lại biến thành như vậy? Đau đớn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-xa-nhat-la-ngay-ben-canh/477348/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.