Duy Lâm vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì liên kêu lên một tiếng "A". Cậu nhanh chân chạy đến chỗ người nọ.
Người mà lúc nãy Lâm thấy không ai khác chính là Phàm.
Lâm vừa chạy tới liền ôm tay cậu bạn thân của mình rồi cười cười hỏi: "Phàm! Ông làm gì ở đây vậy".
Phàm đang đi thì bất thình lình bị ôm tay như vậy thì có chút giật mình, đôi mắt nhanh chóng quay sang nhìn cậu bạn nhỏ đang ôm chặt lấy tay mình. Phàm khi thấy Lâm thì liền nở một nụ cười dịu hiền, cánh tay bấc giác di chuyển lên mái tóc của Lâm rồi xoa xoa.
"À tui định đi đá bóng với mấy đứa trong xóm ở sân bóng đá gần trường nên tiện đường ghé ngang. Đi cùng không?"
" Ầy không đi đâu, ông biết là tui không giỏi chơi thể thao mà" - Lâm mặc dù rất giỏi đánh nhau nhưng cậu lại rất vụng về trong thể thao.
Những môn thể thao cơ bản như đá cầu hay nhảy cao thì còn ổn, chứ bóng rổ, bóng đá hay bóng chuyền thì phải nói là cậu quá vụng về.
Bởi vậy cậu rất ít khi tham gia những hoạt động thi đấu thể thao của trường lớp. Mà nếu có thì cậu nhất định sẽ thi kéo co hoặc thi chạy.
"Không chỉ đi xem thôi"
"Ể vậy thì được"
"Mà nay ông lên trường để đăng kí ở ký túc xá à!?"
"Ừ, ông thầy bảo là 2 ngày nữa tui có thể chuyển qua ký túc xá ở rồi. Ước gì được ở chung phòng với ông ha"
"Ừm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-vua-la-vua-quen/2694311/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.