Sáng hôm sau khi Trần Thanh tỉnh dậy, trên ghế bành chỉ còn lại mình cô. Ánh nắng buổi sớm uyển chuyển xuyên qua tấm rèm, rọi thẳng lên mắt khiến Trần Thanh cau mày quay đầu đi. Bởi vì nằm ngủ cùng Dương Nhật Đình trên ghế bành chật chội cả đêm, thứ hậu quả tìm tới cô đó là toàn thân chỗ nào cũng ê ẩm, chẳng khác tử tù bị rút xương là bao.
Trên người cô có thêm chiếc áo khoác Âu phục không biết được đắp từ bao giờ, hai cẳng chân trắng nõn thò ra ngoài không trung, cọ sát với ánh nắng ấm áp. Trần Thanh thần mặt nhìn trần nhà, bỗng dưng có cảm giác mình là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết dài tập. Mỗi khi có tình tiết gay cấn nào đó xảy ra thì buổi sáng hôm sau thức dậy, cảm xúc đầu tiên tìm tới nhân vật chính chỉ có mông lung, mờ mịt.
Trần Thanh chưa nghĩ mình sẽ nằm trong vòng tay Dương Nhật Đình ngủ suốt một đêm, ở một góc độ nào đó cô còn tưởng những gì đã xảy ra chỉ là chút choáng váng do thiếu ăn thiếu ngủ. Nghĩ một hồi lâu, cô kéo áo tây trùm lên kín mặt, buồn phiền muốn gạt hết mọi chuyện ra khỏi đầu.
Dương Nhật Đình rửa mặt xong, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt anh đó là cái đầu nhỏ của Trần Thanh hoàn toàn biến mất dưới lớp áo Âu phục to dày. Anh vuốt đỉnh tóc dính nước, bước đến kéo nhẹ chiếc áo xuống.
Ai ngờ áo vừa kéo xuống, đôi mắt to tròn như hạt nhãn liền xuất hiện. Dương Nhật Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-thanh-am-dung-lai/2814219/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.