Sự thân mật trong gang tấc lại khiến Trần Thanh xấu hổ. Cô mất tự nhiên né ra, vành tai nơi vừa tiếp xúc với hơi thở của anh chẳng mấy chốc đã ửng hồng.
"Em nói linh tinh thôi mà, cậu đừng xem là thật." Trần Thanh lúng túng giải thích.
Có vẻ Dương Nhật Đình rất hứng thú với dáng vẻ lúc bị trêu đùa của cô. Anh không những không lui ra, ngược lại còn dựa sát gần hơn nữa. Thân thể như ngọn núi của người đàn ông kề cạnh đến nỗi không khí cô đang hít thở cũng ngập tràn mùi hương và hơi ấm của anh.
"Sao anh thấy em nói cũng thật lòng lắm?" Dương Nhật Đình nhướng mày.
Căn phòng ngủ của bọn họ vốn rất lớn, thậm chí một cái giường cũng đủ cho bốn người cùng nằm. Thế nhưng ngay lúc này, Trần Thanh tự thấy mọi thứ thật chật chội, ngột ngạt. Cô càng lùi thì Dương Nhật Đình càng tiến, trông chẳng khác nào chú chuột nhắt bị mèo mướp vờn trong tay.
Trần Thanh bất lực nhớ tới một câu nói mà cô từng đọc được trong sách, đó là "Người trông nguy hiểm chưa chắc đã là người nguy hiểm, người trông chính nhân quân tử chưa chắc đã là quân tử".
Đặt câu nói đó lên người Dương Nhật Đình khiến Trần Thanh vỡ lẽ ra rất nhiều chuyện. Cậu cả họ Dương được người ta ca tụng trên báo và cậu cả họ Dương đối diện cô bây giờ là hai người khác nhau hoàn toàn, và anh khi này chắc chắn không phải người đàn ông thanh cao như người ta nói.
Trần Thanh thấy trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-thanh-am-dung-lai/2814218/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.