15
Bác sĩ xử lý vết thương cho tôi: “May mà xương không bị làm sao.”
Thẩm Dục thấy bác sĩ chuẩn bị đi, thì cậu ấy chặn bác sĩ lại hỏi:
“Có thế thôi á? Không chụp MRI não, chụp CT, siêu âm, điện tâm đồ, kiểm tra đường huyết, và chứ năng gan, thận à?”
Bác sĩ: “?”
Tôi: “……”
Bác sĩ: “Tôi hiểu là người nhà bệnh nhân lo lắng, yên tâm, không sao đâu. Nhưng phải cẩn thận, trước khi vết thương lành lại thì tránh chạm nước.”
Bác sĩ dừng lại một chút, nhìn hai chúng tôi, rồi nói thêm: “Cũng không nên vận động mạnh.”
“Khụ khụ!” Tôi sặc nước miếng ngay lập tức.
“Bác sĩ, bác hiểu lầm rồi!”
Bác sĩ xua tay, nói: “Tôi là người từng trải, tôi hiểu mà, không phải ngại!”
Sau khi bác sĩ rời đi, không khí trong phòng bệnh ngập tràn sự xấu hổ.
Thẩm Dục đi rót nước, cuối cùng đổ hết nước ra bàn.
Cậu ấy gọt táo, thì còn mỗi cái lõi.
Cậu ấy gãi đầu: “Tớ vừa thử dao thôi, cậu đợi xíu, để tớ gọt quả khác.”
【 Xấu hổ quá, mình mất sạch mặt mũi trước vợ rồi, huhuhu!]
【 Làm sao bây giờ, khi ở cùng vợ, mình hồi hộp quá trời! 】
Sau khi gọt hỏng quả táo thứ tư, Thẩm Dục định đi mua thêm mấy quả nữa.
Cậu ấy định ra ngoài, tôi gọi cậu: “Thẩm Dục.”
“Cảm ơn cậu, mà, tớ không ghét cậu.” Tôi nhẹ giọng.
Sao tôi có thể ghét cậu ấy được, chỉ là tôi không dám thích.
Tôi sợ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-tam-cua-trum-truong-khien-toi-boi-roi/3329480/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.