14
Hội thao đầu tiên của sinh viên năm nhất đã đến.
Tôi, Lý Mộng và một bạn nữ khác lập đội bóng rổ, một đường bằng phẳng vào đến chung kết.
Trận này đối thủ của chúng tôi là ứng cử viên cho chức vô địch.
Trọng tài để chúng tôi bắt tay trước trận đấu, tôi đưa tay ra, bàn tay bị một cô gái tết tóc túm lấy bẻ thành một góc 90 độ, tôi đau đến mức rít thành tiếng.
Cô ta ghé sát vào tai tôi, cong môi cười lạnh:
“Trận này bọn tao thắng chắc rồi, nếu không muốn bị thương 『 ngoài ý muốn 』, thì tao khuyên mày nên nhận thua sớm một chút.”
Trần Mộng thấy mọi chuyện không ổn, chạy đến kéo tôi ra sau: “Có một vài người là cóc mà muốn đuổi kịp thiên nga, người thì xấu mà cứ tưởng là mình đẹp! Tao khinh!”
Sau khi trận đấu bắt đầu được một lát, Lý Mộng đưa mắt ra hiệu cho tôi nhìn sang khán đài trái.
“Đoán xem tớ thấy ai?”
Liếc mắt qua tôi thấy Cố Phong và Thẩm Dục đang ngồi sát cạnh nhau, mà người nào đó còn chưng ra vẻ mặt bị bắt ép.
【 Nếu không phải do thằng nhóc Cố Phong kéo mình đến, thì mình còn lâu mới đến, mình vẫn đang giận đó!]
【 Em ấy không nhận ra là gần đây mình không xuất hiện ở quanh em ấy à? Cũng không thèm đến dỗ dành mình, người ta dễ dỗ lắm luôn á!
【 Vợ còn không thèm nhìn mình, mình không quan trọng bằng vài bữa cơm thật à? Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-tam-cua-trum-truong-khien-toi-boi-roi/3329479/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.