Nguyệt quang rắc lên thân thể, hóa thành một làn sương trắng mờ ảo thấm dần vào lông mao mà tiến vào trong cơ thể. Tần Uyển chỉ cảm thấy mình như người đói khát lâu ngày được ăn cao sơn, mỹ vị bổ dưỡng, mỗi tế bào trong cơ thể đều như được hồi sinh, toàn thân đều thư giãn.
Cảm giác thoải mái khiến cô mãn nguyện nhắm mắt, nhịn không được lăn lộn trên mặt đất.
Cô dường như hòa mình vào thiên nhiên rộng lớn, như hòa làm một với vũ trụ.
Rõ ràng là đang nhắm mắt, nhưng cảnh vật xung quanh lại rõ ràng chiếu vào thâm hải.
Cỏ cây đung đưa theo gió đêm, rừng rậm như đang hít thở, sương đêm lan tỏa giữa rừng, trong không khí tràn ngập một khí tức huyền diệu khó tả.
Có lẽ bởi vì khí tức xung quanh quá đỗi vi diệu, khiến cô không nhịn được hít thở theo tần suất của rừng rậm.
Cô cảm nhận được sự rung động của rừng núi, tâm trí như đưa theo làn mây, cảm nhận được luồng khí linh tựa như tiểu tinh linh.
Tư duy của cô dường như xuyên qua thời gian, nhìn thấy một con Bạch Hồ toàn thân phát ra ánh sáng trắng mờ ảo, màu lông thuần khiết không chút tạp sắc, đứng trên đỉnh núi cao, ngẩng đầu hướng về hướng nguyệt quang mà hấp thu linh khí.
Con Hồ Ly kia chỉ có một cái đuôi, là Nhất Vĩ Hồ nhưng dường như nó đã hòa làm một với trời đất, lại như sắp đạp nát không gian mà phá không rời đi.
Một tia sáng nhanh chóng xẹt qua, khắc sâu vào thâm hải Tần Uyển:
“Nguyệt Hồ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-sat-ham-thien-kiep/4644128/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.