Biểu cảm này không giống như đang đối với ấu tể của mình, mà giống như đang đối với kẻ địch.
Tần Uyển quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một đống m/ông Hồ Ly con tròn quay, các huynh đệ tỷ muội cùng ổ đang hướng bụng về phía Hồ Ly mẹ, quay m/ông về phía cô, gắng sức b.ú sữa.
Chúng đã chiếm được vị trí, căn bản không rảnh rỗi để ý đến cô.
Chỉ có cô, bị Hồ Ly mẹ một chưởng đ.á.n.h văng ra khỏi bầy ấu tể. Hai bên cô trống trơn, chỉ còn lại cành khô cỏ héo lót ổ, không còn gì khác. Rõ ràng, đối tượng bị Hồ Ly mẹ nhe nanh chính là cô.
Tần Uyển thầm nghĩ:
“Ta lại để một con Hồ Ly hung hăng với ta sao?”
Cô “Ngao Ngao Ngao Ngao” kêu liên tục mấy tiếng, học theo Hồ Ly mẹ nhe nanh, sau đó cô lại khóc lớn hơn,
“Ngao Ngao Ngao Ngao Ô Ô Ô Ô...”
Thật quá đau lòng.
Hóa thành Hồ Ly rồi.
Lại còn là Hồ Ly xấu xí thế này.
Sống sao đây.
Đột nhiên, cảm giác áp bức khổng lồ cùng với tiếng gầm rú của dã thú truyền đến, trước mắt như có vật bề thế nào đó bao phủ xuống.
Tần Uyển lần nữa ngừng tiếng khóc, nấc lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Hồ Ly mẹ vừa rồi còn đang cho con b.ú đã đứng thẳng dậy, năm cái đuôi Hồ Ly xù xì dựng thẳng lên như khổng tước khai bình, lớp lông mềm mại phấp phới như sóng lúa dập dờn theo gió, tựa như hải lãng khởi phục.
Tự mang theo dị tượng, khí trường dài mười tám trượng tám!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-sat-ham-thien-kiep/4644123/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.