Lúc quay trở về, lòng Hòa Lam thấp thỏm không yên, bên tai cô như có tiếng ong ong đinh tai nhức óc. Mục Lăng thấy cô bước đi chậm chạp, dáng vẻ không không yên thì dừng bước đỡ cô và khuyên nhủ: “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều! Chuyện như vậy đâu phải do cô cố ý. Người đã chết rồi nên xử lý ra sao cũng không khác biệt lắm. Ngày tháng sau này còn dài, cô ở chung với cậu chủ chắc sẽ quen dần thôi.”
Hòa Lam chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ta. Giờ phút này cô không có tâm trạng nói gì cả.
Bạch Tiềm nhận được tin nhắn của Mục Lăng vội vàng chạy tới bên cô, nắm tay cô bao chặt trong lòng bàn tay mình hỏi: “Có sao không?”
Tay Hòa Lam lạnh lẽo như bị đông đá vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi khẽ run run. Nhìn cô thế này Bạch Tiền đau lòng vô cùng, cậu ẵm cô ra xe phóng thẳng tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh.
Sau khi làm thủ tục khám bệnh xong, bác sĩ vừa ghi ghi chép chép vừa nói với cậu: “Bệnh nhân không có gì đáng ngại, chỉ bị sợ hãi tột độ nên nghỉ ngơi nhiều một chút là khỏe lại thôi.
Bạch Tiềm đưa bác sĩ ra ngoài xong quay lại kéo mền đắp cho cô ngay ngắn. Trong lúc Hòa Lam ngủ mơ màng, hai chân mày cô còn nhíu lại, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên trán. Bạch Tiềm thấy vậy nên đi nhún khăn vắt khô giúp cô lau sạch.
Hòa Lam đột nhiên tỉnh dậy chụp lấy tay cậu.
Bạch Tiềm ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ bả vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-niem-kho-noi/1522538/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.