Sáng ngày sau sinh nhật, Thảo Ngân thức dậy trong trạng thái vật vờ nhưxác sống. Lúc soi gương, chính cô còn phải giật mình khiếp sợ với hìnhảnh phản chiếu của mình. Đầu tóc rối như tổ quạ, vài sợi tóc ướt nướcmắt dính bết vào mặt. Hai mắt sưng húp chẳng khác nào người ta úp haiquả trứng gà vào, viền xung quanh mắt còn hơi mang sắc đỏ. Thật sự rấtdọa người! Không nói quá, nhưng thời điểm cô bước ra khỏi phòng, Bảo Nam đi ngang qua còn phải dừng lại nhìn chằm chằm một hồi, sau đó cong mông chạy mất dạng. Những người khác thì giả bộ như không có chuyện gì, cười nói với cô như bình thường.
Đúng sáu giờ bốn mươi lăm phút, HoàngBách đến đón cô bạn nhỏ đi học như mọi ngày. Cậu vẫn dừng xe ngay dướigiàn hoa giấy trước cổng nhà, bấm hai hồi chuông không hơn không kém.
Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo khoác màu than đen, quàng khăn len màu trolạnh, đứng bên chiếc xe màu bạc của mình. Nhìn xa xa, rất có phong tháicủa một “Liên Kiệt mặt lạnh” phiên bản nhỏ.
Liên Kiệt dắt xe đạp ratrước, nhìn thấy em nuôi đứng đó, không khỏi lắc đầu thở dài. Thằng nhóc này càng ngày càng cứng đầu! Tối qua, anh có khuyên thế nào, nó vẫnsống chết không chịu nói ra sự thật đằng sau chiếc hộp rỗng đó, nhấtđịnh muốn thực hiện kế hoạch đến cùng.
Mà lần này, em gái anh có vẻgiận thật rồi. Từ sáng tới giờ, nó vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.Mọi người hỏi cái gì, nó ngoài gật đầu cũng chỉ lắc đầu. Cho nó nghỉ học một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-up-vung-nay/3226219/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.