Cô bé ngồi trước mặt tôi cứ lắc lư hai bím tóc, vẻ mặt tinh ranh, chớp chớp mắt nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng. Tôi nở nụ cười với em, rồi quay qua tiếp chuyện với hai phụ huynh là cha mẹ em. Tôi được thuê làm gia sư ôn thi đại học, quả thật khi tôi nhìn thấy em lần đầu tiên thì không nghĩ em đã học lớp 12 vì nhìn em vẫn còn ngây thơ, tinh nghịch lắm.
Tôi đi làm gia sư từ hồi học năm nhất, tính ra bây giờ dạy cũng không ít người, nhưng em lại khiến cho tôi có cảm giác rất đặc biệt. Em thông minh, sáng dạ, lại rất năng động. Ở em toát ra một sức sống tràn đầy mà tôi không hề có, làm cho tôi ngày qua ngày lại bị em cuốn hút. Tôi rất nghiêm khắc trong công việc dạy dỗ em, vì tôi có phần đặt nhiều kì vọng vào một người thông minh như em. Bỗng dưng tôi muốn em trở thành một niềm tự hào trong cuộc đời làm gia sư của tôi. Có lẽ hơi buồn cười, nhưng lúc đó tôi lại suy nghĩ như thế đấy.
Có một ngày đẹp trời, tự nhiên em lại năn nỉ tôi kể về cuộc sống, quá khứ, xuất thân của tôi. Trong suốt 19 năm sống trên đời, không tính khoảng thời gian còn bé chưa có nhiều nhận thức, thì đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy khá khó khăn khi kể về quá khứ cuả mình.
Bản tính của tôi khá điềm tĩnh, lại luôn bằng lòng với những gì mình có nên đối với việc tôi là trẻ mồ côi, được nuôi từ nhỏ trong chùa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-danh-cho-tinh-yeu-chung-ta/648489/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.