Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em là sau khi tôi phẫu thuật xong được một tuần. Bên phía công an xác định lỗi không phải do tôi, tôi cũng không biết đó thật ra có lỗi của mình hay không. Tuy nhiên tôi thật sự rất muốn biết tôi đã gây tai nạn cho ai nên đã nhờ Phong đưa đi gặp người đó. Tôi đứng ngoài cửa phòng, nhìn vào trong.
Em đang ngồi dựa lưng vào thành giường, quay mặt về phía cửa sổ. Dáng vẻ cô độc của em khiến trái tim tôi nhói lên từng cơn. Bỗng nhiên em bắt đầu la hét, bác sĩ ngay lập tức chạy vào, tiêm cho em một mũi thuốc an thần. Em bắt đầu bình tĩnh lại, cuối cùng nằm thiêm thiếp trên giường, nhưng nước mắt vẫn cứ lăn dài. Tôi biết mình đã làm cho cuộc đời của một người thay đổi rồi, trong lòng vô cùng áy náy, vừa muốn trốn chạy vừa muốn ở bên cạnh bảo vệ em.
Nhưng trong lòng tôi ngoài việc đó còn có một nỗi đau khác, người cha tôi kính trọng bao năm hoá ra chính là người đã hại chết cha mẹ tôi. Tôi thật sự không thể bám víu vào bất cứ thứ gì, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất là trả thù. Tôi giả vờ mất trí, quyết định sang Mỹ. Trước khi đi, tôi đến thăm em.
Không hiểu sao từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, dù hình ảnh không phải đẹp đẽ gì nhưng ngày nào tôi cũng nghĩ về em. Lần này và cũng như những lần khác, vẫn là ánh mắt vô hồn nhìn về phía cửa sổ. Tôi cảm thấy rất xót xa, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-danh-cho-tinh-yeu-chung-ta/648488/chuong-30.html