Quỳnh Như như một con mèo ngoan ngoãn, ngồi nép trên chiếc sofa trong phòng làm việc của ông Vương. Nước mắt ngắn dài của cô ta làm ông Vương thương cảm
- Con gái, sáng sớm đã khóc rồi. Nín đi! Bác sẽ dạy cho thằng Min một bài học!
- Anh Min sao lại trở nên như thế? Trước khi xảy ra chuyện, anh ấy rất yêu cháu. Nói nặng một câu ảnh còn không nói. Lần này lại nỡ đánh cháu. Hic!
- Bác biết. Cháu hãy thông cảm cho nó. Đợi nó nhớ lại mọi chuyện thì đâu sẽ vào đấy…
- Cháu chờ ảnh hai năm rồi. Thật sự rất mệt mỏi. Ngày ngày đối diện với sự lạnh lùng, cháu muốn chết đi cho rồi
- Ấy, lại nói bậy – Ông Vương xoa xoa đầu Quỳnh Như an ủi
- À bác – Quỳnh Như ngồi thẳng người dậy – Cái cô gái mấy hôm trước tụi cháu gặp là gì của anh ấy vậy? Lâu lắm rồi cháu mới thấy ánh mắt trìu mến của ảnh. Đáng tiếc là dành cho cô ta…. Hic
- À ờ….hình như là một người bạn của thằng Min thôi. Cháu đừng bận tâm! Bác gặp cô ta một lần rồi, so với cháu thì làm sao bằng được. Con mắt thẩm mỹ của con trai nhà bác không tệ thế đâu.
- Thiệt vậy hả bác?
- Thiệt chứ, chẳng lẽ cháu không tin bác. À, bác nghe nói ba mẹ cháu sắp về nước hả?
- Dạ, ba cháu sắp có một hợp đồng kinh doanh ở Việt Nam. Mẹ cháu sẵn đó theo về thăm cháu luôn.
- Uhm, mẹ cháu là ân nhân của nhà bác. May là có chị ấy, thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-danh-cho-tinh-yeu-chung-ta/648468/chuong-10.html