Lâm Ninh ôm chặt anh, mếu máo khóc như đứa trẻ, ô ô u u khóc cả buổi vẫn không chịu nín.
Phàm Dương dỗ mãi, ruột gan phèo phổi náo nhiệt chạy loạn trong bụng, dỗ không xong, anh cũng sắp khóc đến nơi rồi.
“Thôi mà…” Anh xoa xoa tấm lưng, hôn sâu trên mái tóc, mi cay theo tiếng khóc nấc của bảo bối trong lòng.
Tay anh lạnh ngắt vỗ dành tấm lưng nhỏ, vừa xót vừa thương, ôm ấp bảo bối nhỏ thật chặt.
May mắn là đạn đó bắn trúng anh, nếu trúng phải bảo bối của anh, có khi người đang khóc oa oa là anh rồi.
Bảo bối của anh nhỏ như vậy, một viên đạn cũng e là chịu không nổi.
Anh hôn thật sâu trên mái tóc mềm mại, mùi hương cam thảo thật dịu ngọt, xoa dịu trái tim thổn thức trong anh.
Giọng anh thật khẽ, ấm áp dỗ dành.
“Anh thương mà, đừng khóc nữa…” Phàm Dương nắm lấy bàn tay nhỏ của Lâm Ninh, nắn nắn bàn tay nhỏ bé trong tay.
“Em gầy rồi này, thật là…”
Anh xót a, khó lắm mới dỗ cô béo ụ một chút, bây giờ lại ốm nhom rồi, mất cả cái cục nọng đáng yêu của anh.
Anh cười khổ, tay chạm lên gương mặt nhỏ đang hu hu oa oa dữ dội trong lòng, lau đi nước mắt trên gò má, cơ mà anh vừa lau đi giọt này thì giọt khác lại ào ào chảy xuống. Phàm Dương bất lực lau nước mắt cho cô, trái tim run rẩy liên hồi, than thở kêu lên.
“Anh không sao rồi, em mà khóc nữa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664587/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.