Anh ấy có thể cho cô cả sinh mạng, đổi lại… Cô đã làm được gì cho anh?
Ngoài những yêu thương vỗ về, thì đã làm được gì chưa? … Hôm sau, sức khoẻ Phàm Dương vẫn đang bình phục, anh không thể đi cùng cô trở về Lâm gia.
Lâm Ninh trở về Lâm gia dự tang lễ một mình, vừa bước vào căn nhà treo đầy vải trắng, không khí ảm đạm phủ lên đôi vai nặng nề.
Trên gương mặt mọi người chỉ một màu u ám, hai chiếc quan tài, hai khung ảnh cười rạng rỡ.
Dì cả ngồi bệch trên sàn nhà, đúng như những gì mẹ nói, dì gầy đi rất nhiều, gầy đến nổi chỉ còn là một thân xác trơ trọi, hao mòn đi theo từng giây.
Hai gò má già nua hóp vào, đôi mắt mỏi mệt sưng phù, hôm nay, dì cả không còn khóc nữa.
Có lẽ khóc đến ngất, tỉnh lại vẫn sẽ khóc đến khi nào ngất đi, liên tục hai ngày như thế, giờ đây ngồi trước quan tài, trước hai di ảnh, dì đã chẳng còn sức để khóc nữa.
Dì cả ngồi lặng im, không khóc cũng không cười, dì cũng chẳng phiền chớp mắt, cứ thả hồn thong dong đi nơi nào đó.
Cha Lâm cũng hốc hác thật rõ, cha đến bên cạnh Lâm Ninh, nhỏ giọng yêu cầu.
“Con đến an ủi dì cả một chút đi.”
Hai ngày qua, mọi người ai cũng thay phiên an ủi dì cả, lúc này, Lâm Ninh cũng nên đến bên cạnh dì.
Lâm Ninh bước đến, ngồi khụy xuống trước mặt dì cả, lòng cô chạnh lại, chẳng biết phải dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664585/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.