Sáng sớm, An Hoài Thương đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.
Đàm Nhiễm đi xuống, vừa đi vừa vung vai vặn vẹo, nhìn thấy dì đã chuẩn bị xong bữa sáng trên bàn.
“Dì dậy sớm… Sớm quá vậy?”
Từ ngày có dì An, Đàm Nhiễm không có cơ hội đứng bếp nữa, công việc trong bếp đều thuộc về dì.
“Dì quen dậy sớm rồi” Dì An cười cười, khẽ nói “Con lên phòng xem Ninh Ninh dậy chưa? Bảo Ninh Ninh dậy ăn sáng rồi hẳn ngủ tiếp.”
“V… Vâng” Đàm Nhiễm tung tăng chạy lên tầng lầu, chạy đến phòng ngủ của Lâm Ninh.
Đẩy cửa đi vào, tiến đến giường ngủ ngắm nghía Lâm Ninh.
“Chị… Chị Ninh… Ơi.”
Đàm Nhiễm gọi, Lâm Ninh nằm xoay nghiêng, Đàm Nhiễm nhìn bóng lưng xoay đi, ngó nghía ra phía bên kia tìm kiếm gương mặt chị.
Nhìn thấy gương mặt Lâm Ninh nhăn nhó, đầu lông mày nhíu chặt, đôi mi nhắm lại run rẩy nhưng lại chẳng thể mở ra, gương mặt ướt đẫm vì mồ hôi, mái tóc nhuộm ướt, gương mặt nhỏ tái miết đi, môi không còn chút huyết sắc.
Đàm Nhiễm hốt hoảng, tay chạm vào vần trán Lâm Ninh đo nhiệt độ.
Vừa chạm vào vần trán, cơn nóng truyền vào lòng bàn tay Đàm Nhiễm, nóng đến đổi Đàm Nhiễm mếu máo kêu lên.
“A…”
Đàm Nhiễm vội vàng chạy ra khỏi phòng.
“Dì An… Dì… Dì An!”
An Hoài Thương nghe thấy giọng hoảng loạn của Đàm Nhiễm, ngạc nhiên nhìn cô bé. An Hoài Thương không kịp thắc mắc, mặt Đàm Nhiễm trắng bệch, vừa vội vừa hoảng nói nhanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664540/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.