An Hoài Thương lau đi vệt nước mắt, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương ngắm nhìn Lâm Ninh.
“Trước đây mẹ cố tình không cho con biết thì con gọi mẹ là dì An, bây giờ biết rồi mà vẫn gọi dì An sao?”
Lâm Ninh mếu máo bậm bậm cánh môi, gương mặt ủy khuất phụng phịu hai gò má tròn.
“Dạ… Dạ mẹ.”
“Giỏi lắm” An Hoài Thương cười cười, nắm tay Lâm Ninh cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa dài.
Vừa ngồi xuống sofa, Lâm Ninh theo thói quen trước đây nằm xuống sofa, gối đầu lên đùi An Hoài Thương, ấm ức hít hít cái mũi tẹt nước. An Hoài Thương vừa thương vừa xót, bàn tay dịu dàng xoa xoa trên mái đầu, vuốt ve làn tóc đen óng mượt mà.
“Trở về mấy hôm, Phàm Dương khó chịu với con lắm sao?”
An Hoài Thương xót xa hỏi, bận bịu sắp xếp bàn giao lại công việc ở cô nhi viện, vậy nên bà chẳng thể trở về ngay, để cô phải chịu ấm ức mấy ngày.
Lâm Ninh lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đùi An Hoài Thương. Tựa đầu vào đùi bà, cảm giác thật thoải mái, Lâm Ninh trả lời.
“Cũng không khó chịu lắm…”
“Uầy, con lại tính qua mặt ai đấy?” An Hoài Thương vừa nghe đã biết cô nói thêm cho anh, lát nữa bà phải dạy dỗ con trai thật kỹ mới được.
Ninh Ninh bụng lớn thế này, ấy vậy mà con trai bà lại làm cho cô buồn lòng, thật là không tốt.
An Hoài Thương lại hỏi.
“Con có gặp mẹ của con chưa?”
“Chưa ạ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664514/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.