Lâm Ninh nằm ngủ trên sofa, mặt gối vào chú thỏ bông của mẹ An. Cô thiếp sâu, giấc ngủ thật ngon, đôi lông mày thanh tú giãn ra, khoé môi còn vươn lại nụ cười chúm chím.
Phàm Dương tiếp tục xem tài liệu, anh xem qua một đợt tài liệu, chỉnh sửa lại một số chi tiết, gương mặt tuấn tú, ánh mắt nghiêm nghị tập trung nhìn tài liệu, lâu lâu sẽ liếc mắt lên ngắm nhìn Lâm Ninh nằm ngủ. Trôi qua một giờ, anh hoàn thành xong công việc, tựa mình vào sofa thả lỏng cơ thể.
Mở mắt ra liền nhìn thấy thân thể bé nhỏ nằm gọn trên sofa, thời gian trước anh chỉ được nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé này trong những giấc mộng ngắn ngủi. Bây giờ đây, chỉ cần mở mắt ra liền có thể nhìn thấy cô.
Phàm Dương hít vào một hơi thật sâu, thở ra thật dài.
Đối với anh, cô bé nhỏ nhắn trước mặt giống như một làn gió mùa hạ, ngày cô đến đem theo bao nhiêu hoa tươi gió mát, ngày cô đi để lại là một bầu trời mây đen mưa phùng. Cho đến bây giờ cô vẫn không nói cho anh biết lý do vì sao ngày đó cô rời đi, chẳng có một lời giải thích nào cho trái tim cằn cõi của anh.
Phàm Dương phiền muộn nhắm lại mi mắt, kéo vào một hơi thở nặng trĩu rồi lại mở mắt ra, cô vẫn nằm im ở trong tầm mắt.
Lâm Ninh mê man trong giấc ngủ say nồng, nằm nghiêng vừa ôm vừa gối lên chú thỏ bông, bỗng nhiên chân cô co giật một cái, đánh tỉnh Lâm Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664511/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.