Ngày hôm sau, Lục Tiến ngồi trên chuyên cơ sang Pháp, trên tay anh cầm một lọ dưỡng màu hồng da, gương mặt đen kịt nhìn chằm chằm lọ dưỡng.
Lục Tiến nhớ lại gương mặt và lời nói của Phàm Dương khi đưa cho anh chiếc lọ này.
“Cho cậu thứ này, vài hôm nữa cậu sẽ cần dùng đến đấy” Âm giọng Phàm Dương chuyển sang trêu chọc “Khi mà lông mọc lại thì sẽ ngứa ngáy khó chịu lắm ha, nên thoa nên thoa.”
Bên cạnh Phàm Dương là Trịnh Kiệt Luân phá lên cười ha hả, họ Trịnh cười đến đỗi mặt mũi đỏ ửng, còn có thể nói rằng cười đến nước mắt muốn chảy ra.
Trịnh Kiệt Luân cười sắp ná thở, vừa cười vừa hít thở vừa nói.
“Lần đầu tôi nhìn thấy người đàn ông mơn mởn đó… Phụt! Đúng là chim trắng mồ côi mà, trắng mơn mởn, lán bóng hà.”
Mẹ kiếp, Lục Tiến chửi thầm trong bụng, nhìn xuống hạ thân chính mình, cảm giác đêm qua ùa về, gương mặt đen kịt nhăn nhó trở nên thật đau đớn.
Mẹ nó a!
…
Bệnh viện trung tâm.
Phòng bệnh đặc biệt của Lâm Ninh.
“Ninh Ninh ăn cái này này.”
Mẹ An gắp thịt kho thổi thổi, mẹ dịu dàng thổi nguội miếng thịt, sau đó đưa thịt đến miệng Lâm Ninh, tay kia của mẹ đỡ ở phía dưới miếng thịt phòng hờ trường hợp mẹ làm rơi.
Thịt đưa tới, Lâm Ninh há miệng ăn, ngoan ngoãn nhai thịt.
Mẹ Ninh ngồi bên còn lại, tay cầm chiếc thìa gỗ đảo đảo bát cháo hầm bí đỏ bổ dưỡng, chờ đợi Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664471/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.