« Ân Sinh, anh ra nhà hàng một chút, sẽ về ngay ». Đẩy cửara hộ tôi, Trần Dũng mặc quần áo chú rể đứng ngoài phòng nói vọng vào.Theo động tác, cái thắt lưng đỏ lộ ra dưới bộ tây phục, màu đỏ hỉ chóimắt, chỏi với màu tối của bộ quần áo, muốn bao nhiêu khó coi có bấynhiêu khó coi.
Là ai quy định trong tiệc cưới phải nịt thắt lưng đỏ ? Tư thái nhưngười mẫu mà trang phục thì như diễn viên phim kịch truyền hình hạngtrung, đáng tiếc, lại là một ca người đẹp mà quần áo xấu điển hình. Cóchút thở dài gật đầu với Trần Dũng, khóe miệng nhoẻn một xíu tượngtrưng. « Đi đi, lái xe liên tục và quay phim, mọi người đều bận cả ngàyrồi, chiêu đãi nhóm bạn cũng là bình thường ».
Dường như thấy kì lạ vì sao tôi lại miễn cưỡng cười như thế, anh vươn tay ra, vuốt mặt tôi. « Ai da, sao cười mà như đang khóc vậy ? ».
Thấy tôi không lên tiếng, anh hiểu ra, nói. « Cũng đúng ». Trở tay vỗ vỗ gáy. « Lễ cưới trong bảy giờ, cười nói gần bốn giờ, mặt Phật Di Lặccòn muốn rút gân nữa là. Mệt sắp chết rồi phải không, em nghỉ ngơi, anhtranh thủ đi nhanh về nhanh ». Anh dặn dò tôi, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, đi chưa tới hai bước lại nhớ ra gì đó, quay lại, kề lỗ tai tôinhỏ nhẹ. « Bà xã, đừng quên nghiên cứu một chút thứ đặt ở tủ đầu giường».
Cố ý dừng lại, rất hài lòng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, chớp chớpnheo nheo con mắt. « Siêu mỏng trơn, mùi chuối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/38286/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.