Có lẽ vì quá cảm kích hành động rút đao tương trợ lúc nguynan của anh ta, hoặc do nghĩ nếu không làm trái với lương tâm không sợquỷ gõ cửa nên ngày sau đó quan hệ giữa tôi và Trần Dũng trở về lạitrạng thái 'chiến hữu', không, chính xác là còn tốt hơn cả trạng thái'chiến hữu'. Cũng không hiểu vì sao lại vậy, chẳng lẽ vì tụi tôi đều đãchứng kiến tình cảnh quẫn bách của đối phương nên mở rộng cửa lòng nấuchảy tường băng? Nếu đơn giản như vậy thì thế giới đã sớm tràn ngập yêuthương, Bin Laden và Bush đã sớm ngồi ăn cơm cùng bàn.
Mặc kệ, coi như khách sáo cũng được, lịch sự cũng được, giao tìnhnhạt như nước ốc của tụi tôi dần dần trở nên đậm vị một cách kì lạ, bâygiờ tôi và Trần Dũng cứ như... cứ như thanh mai trúc mã lớn lên cùngnhau.
Một tuần mới, tôi sửa soạn đầy đủ, một tay cầm sữa chua, một tay ômtập sách, đi về phía trạm xe bus, vừa đi vừa nghĩ đến chuyện báo cáochưa viết xong, bài giảng về thuế qua rồi, còn phải chép bài bổ sungthay cho Trần Dũng. Nói thật đến giờ tôi vẫn không hiểu ông chủ nhỏ nhưTrần Dũng thì cần gì băng cấp, nhớ có lần tôi hỏi anh như vậy, kết quảanh cười không đáp, chỉ hề hề đáp một câu. "Sao, nghiên cứu làm sao trốn thuế cho hiệu quả cũng không được à".
Tôi nói không nên lời. Sau cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy :chịu khó đi học là chuyện tốt, ông chủ nhỏ muốn làm nên đại nghiệp làchàng trai đầy hứa hẹn trong thời đại mới, cho dù không khích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/38280/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.