Nhìn con bọ màu đen chậm rãi bò qua, tôi giơ cao dép, cả người run lên, hồi lâu, vẫn không dám đập xuống.
Đúng vậy, nhà tôi có gián, mà tôi, sợ nhất là gián. Từ nhỏ tôi đã vôcùng bội phục công nhân bảo vệ môi trường can đảm, quét đường mỗi ngày,gặp phải mèo chết, chó chết, chuột chết, gián chết, sao bọn họ có thểmặt không đổi sắc tim không rớt ra mà hốt chúng đi? Lúc cây chổi tiếpxúc với mấy "thi thể" kia, cảm giác... Trời à, nghĩ thôi cũng thấy dađầu tê dại.
Trước đây đâu có gặp phải thứ phiền toái này. Biết bệnh của tôi, LýHải Phi trên căn bản sẽ không để cho loài vật này chường ra trước mắttôi, cho dù tôi có bất hạnh nhìn thấy một con cũng sẽ lẩn mất đất, chịutrách nhiệm tổng chỉ huy...
"Hải Phi, có gián!".
"Anh tới liền!".
Bép!
"Ân Sinh, lấy dùm anh tờ giấy".
Ba câu là giải quyết xong cuộc chiến, đơn giản, dễ dàng. Nhưng bâygiờ, ai có thể bắt gián dùm tôi? Không thể làm gì khác hơn là nhẫn vànhịn, nhịn và nhẫn, vì quá khiếp đảm để mặc cho "tiểu cường" hoành hànhnên tôi sống một giây mà tưởng đã một năm. Cho đến ngày tôi phát hiện ra con gián ở đầu giường, rốt cuộc núi lửa bộc phát, bà nó chứ, tôi khôngthể nhịn được nữa!
Ôm quyết tâm đập nồi dìm thuyền, tôi mua thuốc diệt gián nồng độ cựcmạnh rẩy khắp toàn bộ phòng, đóng cửa khóa lại rồi rời đi, tuyên cáokhai hỏa trận chiến tiêu diệt gián sáng nay.
Nhưng vấn đề là, tôi có gan trở về thu thập cục diện 'thây chất đầy đồng' không? Aizz,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/38279/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.