1. Cô ấy đã về, trong lúc tôi sa sút tinh thần nhất. Cảmthấy mình thực vô dụng, rõ ràng tôi muốn ôm cô ấy đến phát điên lênđược, nhưng chỉ có thể lẳng lặng nhịn xuống, xuyên thấu qua làn khóimỏng manh, nhìn vào mắt cô ấy.
Bao lâu tôi chưa nhìn chúng rồi ấy nhỉ? Tôi ghen, cực kỳ ghen, tôinghĩ mình tìm được nguyên nhân vì sao cô ấy luôn u buồn, chắc là ngườiđàn ông nhã nhặn trên chiếc xe đắt tiền đó, cái tên mặt áo sơ mi trắng,sắc mặt đạo mạo!
Ân Sinh thích hắn sao? Hay hắn sống chết quấn lấy Ân Sinh? Vấn đề này là quả bom tôi không dám cưa, cũng không muốn cưa. Dù gì đi chăng nữaÂn Sinh cũng đã kết hôn, họ tên người chồng trên giấy đăng kí kết hôn là Trần Dũng tôi, tôi cho rằng mình hoàn toàn có quyền ghen : dựa vào cáigì, dựa vào cái gì mà tên khốn kiếp Lý Hải Phi này còn dám câu dẫn phụnữ đã có chồng nhà tôi chứ? Dựa vào cái gì hắn còn dây dưa với vợ tôi?!
Nếu có thể, tôi sẽ đấm một cú thật mạnh vào mặt hắn! Nếu có thể, tôisẽ trét đất lên cái áo sơ mi trắng của hắn cho hắn giặt mãi không baogiờ ra! Nếu có thể, tôi muốn chỉ vào cái mặt đểu giả trơn bóng của hắnmà hét lớn rằng : thằng nhóc này cút qua một bên đi, tránh xa vợ tôi ra!
Nhưng mà, hết thảy đã thành mộng tưởng, tôi không có tư cách, từ lúcgây ra tai nạn xe cộ, à không, phải là từ lúc tôi âm thầm gạt cô ấy, tôi đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869715/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.