Đây không phải thật chứ!
Đến tận lúc ra khỏi cổng bệnh viện, tôi vẫn còn khiếp sợ, câu nói vừa nghe được cứ lởn vởn trong óc, như một phát súng nổ thẳng vào đầu, mộtđao phóng tới chém tôi thành trăm mảnh.
Ban đầu nói chuyện rất thuận lợi : dồn tiền, tìm người nhà Chu PhúXương viết biên lai, hàn huyên vài câu với những người trong phòng, lạnh lùng thản nhiên duy trì vẻ lễ phép. Tôi đoán không sai, người phụ nữnhư cây dương chết héo đó quả nhiên là vợ Chu Phú Xương – Phùng KiếnVân, chị ta thông báo cho chúng tôi tin tức tốt : bệnh tình của Chu PhúXương đã ổn định, bác sĩ nói ngày mốt có thể chuyển xuống phòng bệnhthường. Nghe được tin này thật khiến người ta thở phào, Trần Dũng cònkích động nói muốn đi nhà thờ cầu nguyện, cảm tạ Chúa phù hộ anh Chubình an vô sự.
Rồi sao lại nhảy ra một trăm vạn ư? Tôi ấn hai bên thái dương đaunhức, lòng loạn một đoàn, từng đoạn đối thoại lại vang lên, như nhữngbóng ma đáng sợ.
"Tiểu Trần, rốt cuộc ý cậu là sao". Phùng Kiến Vân nói, khi nóichuyện ngữ khí và vẻ mặt của chị ta rất bình tĩnh, chỉ có hai tay vôthức mân mê góc chăn, hết nắm lấy lại buông ra.
"Biến anh tôi thành thế này mới trả chút tiền ấy, chúng tôi khôngphải ăn xin!". Em trai ruột của Chu Phú Xương nói, anh ta cao lớn trángkiện, hùng hổ hướng về phía chúng tôi, vừa đi vừa xắn tay áo khoe ra cơtay cuồn cuộn.
"Phú Thắng, em đừng kích động, chúng ta nói cho rõ lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869692/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.